Tống Y

Chương 415 : Tiểu kim khố Hoàng gia

Ngày đăng: 19:24 18/04/20


Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn bản vẽ. Hắn thấy chỗ hồ nước chỉ có một con kênh đào nối với hồ nước ở vườn Ngự uyển thì ngạc nhiên nói: "Có phải bản vẽ này sai rồi không? Tại sao hồ nước này chỉ có kênh dẫn nước vào mà không có kênh dẫn nước ra?"



Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Đây là đường dẫn nước ra, không phải là đường dẫn nước vào".



Đỗ Văn Hạo càng ngạc nhiên: "Đường dẫn nước ra sao? Vậy còn đường dẫn nước vào?"



"Ngươi đoán đi" Cao Thao Thao chớp chớp mắt, đắc ý nhìn Đỗ Văn Hạo.



"Vậy dùng nước mưa trên trời sao? Không phải. Nước mưa không đủ để duy trì liên tục. Hơn nữa nếu như trời hạn không mưa thì làm thế nào?"



"Ừ. Nước mưa chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong đó. Hãy đoán lại đi. Đừng nhìn lên trời đoán. Hãy nhìn dưới đất mà đoán".



"Dưới đất sao? Nước ngầm dưới đất? Nước suối?"



"Đúng rồi" Cao Thao Thao có chút đắc ý với lối suy nghĩ tinh tế của mình: "Ta đã nghĩ qua có thể dẫn nước sông từ hào bảo vệ bên ngoài thành vào hồ nước như bây giờ nhưng vấn đề là trong tương lai chúng ta lại muốn bơi lội tắm rửa trong hồ nước này. Nhưng nước sông ở hào bảo vệ ngoài thành là dẫn từ nước sông Biện vào. Trên đường dẫn nước nông phụ giặt giũ quần áo, rửa chân, giặt tã, vo gạo, rửa thức ăn, giết gà mổ ngỗng. Tiểu hài tử bơi lội, đại tiện trên sông, đi tiểu trên sông, xác trâu bò, lợn dê chết trôi, thối dữa trên sông. Chỉ cầng nghĩ tới đã thấy buồn nôn".



Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Nghe nàng nói như vậy. Ta cũng không còn hào hứng nữa".



"Ừ, đúng vậy vì vậy ta mới tìm cách dẫn nguồn nước vào hồ này từ một nơi sạch sẽ. Ngay đêm hôm qua ta đã triệu phủ doãn phủ Khai Phong, Thái Kinh tới, lệnh cho ông ta điều tra xem nơi chúng ta xây dựng hồ này có bao nhiêu con suối. Thái Kinh làm việc này cũng rất nhanh chóng. Sáng sớm hôm nay ông ta đã báo cáo kết quả. Lớn nhỏ có tất cả ba mươi sáu suối nguồn khác nhau. Tất cả đều ùa suối nguồn nước ngọt quanh năm không khô cạn. Trong đó có hai con suối nguồn rất lớn, nước chảy tạo thành dòng suối nhỏ, chảy vào sông Biện. Hai con suối nhỏ này có tên là "Dao Bích khê. Sở dĩ có tên này là vì nước suối của hai con suối này ngọt như nước Cam lộ, trong xanh. Bên công bộ còn nói nếu như mở rộng miệng thì lượng nước còn nhiều hơn nữa".



"Thật vậy sao? Vậy tổng lượng nước là bao nhiêu?"
Dù là như thế nhưng Cao Thao Thao là người thông minh, nàng đã nhận ra sự yêu thương chân thành trong ánh mắt Đỗ Văn Hạo, lòng nàng lại như rót mật. Nàng nói tiếp: "Ngươi cũng đừng lo lắng chuyện tiền bạc. Trước khi ta triệu Thượng thư bộ Công tới tối hôm qua, ta đã triệu Thượng thư bộ Hộ tới hỏi xem rốt cuộc ngân khố triều đình còn bao nhiêu ngân lượng để tuỳ cơ ứng biến, có thể quyết định quy mô của lâm viên. Ngươi đoán xem rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu ngân lượng còn tồn?"



"Không đoán được" Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Thế nhưng lúc xế chiều có nghe Tể tướng Vương Giai nói một năm ngân khố triều đình thu vào sáu ngàn vạn hôn. Trong số đó đại bộ phận là dùng cho quân khí nuôi quân. Hẳn là không còn đáng kể?"



"Đúng. Thượng thư bộ Hộ nói trước mắt quốc khố cơ bản đã cân đối thu chi, ngân lượng còn tồn không tới ba trăm vạn ( tương đương với ba trăm triệu nhân dân tệ )."Tiền còn ít như vậy chỉ e là không đủ để xây dựng lâm viên".



"Lúc ấy ta rất thất vọng. Tiểu Tiêu tử đã nhắc nhở ta, nhắc ta kiểm tra ngân khố Hoàng cung, có lẽ có bạc. Ta lập tức gọi tổng quản ngân khố Hoàng cung tới tra hỏi. Ngay khi mới tra hỏi thông tin biết được làm ta vừa mừng vừa sợ. Ngươi lại đoán xem ngân khố Hoàng cung có bao nhiêu tiền?"



Quốc khố thời cổ đại chia ra làm hai bộ phận. Một là cả quốc gia chính là quốc khố. Một là ngân khố Hoàng cung, là kho bạc riêng của Hoàng Thượng. Đương nhiên ngân khố Hoàng cung của Hoàng Đế cũng là nơi cất giữ tiền, ngoại trừ cống phẩm trong và ngoài nước còn tuyệt đại cũng chỉ là tiền dư của quốc khố. Những khoản tiền còn dư của quốc khố được chuyển tới ngân khố Hoàng cung.



Đỗ Văn Hạo nói: "Quốc khố trống rỗng. Ngân khố hoàng cung nhất định cũng có rất ít ngân lượng".



Ta vốn cũng nghĩ như vậy nhưng khi tổng quản mở sổ sách ra tra tìm. Hì hì, ngân khố Hoàng cung chúng ta còn tồn kho một trăm bảy mươi triệu quan tiền".



Một trăm bảy mươi vạn quan tiền tương đương với một trăm bảy mươi tỷ nhân dân tệ. Ở triều Tống con số này nhất định làm người khác trợn mắt há hốc mồm.



Đỗ Văn Hạo vừa mừng vừa sợ hỏi: "Không thể nào. Tại sao lại có nhiều tiền còn tồn lại vậy?



"Ta cũng rất nghi ngờ, ta bắt tổng quản dẫn ta tới ngẩn khố. Vừa mới mở cửa ra ta biết đó chính là sự thật. Tiền bạc trong ngân khố hoàng cung chúng ta xếp như toà núi nhỏ. Dây buộc xâu tiền đã mục nát, những đồng tiền chất cao như núi rơi lả tả xung quanh. Bên cạnh tiền bạc còn phải kể tới không biết bao nhiêu các loại kỳ trân dị bảo vô giá".