Tống Y

Chương 417 : Lựa chọn chủ soái

Ngày đăng: 19:24 18/04/20


Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ôi, đó chỉ là mê tín" Bản thân hắn là người hiện đại nên có thể giải thích được nhận thức sai lầm đó. "Không tồn tại cái gọi là tháp cao bị ông trời nghi kỵ. Vì không muốn tháp cao nên ông trời mới giáng sét xuống sao? Vậy sao núi cũng cao mà ông trời không đánh xuống đi?"



Cao Thao Thao che miệng cười nói: "Đúng vậy. Ta cũng hiểu lý do này có chút gượng ép. Nhưng quả thực Tướng quốc tự bị sét đánh gẫy một tầng lầu. Hôm đó ta còn đích thân tới đó xem".



"Ta sẽ có cách phòng ngừa sét đánh rất tốt. Nàng cứ yên tâm, không có vấn đề gì hết. Thế này đi, để đề phòng vạn nhất chúng ta chỉ dùng cái tháp cao này ngắm phong cảnh, không để ngắm mưa. Hơn nữa chúng ta không nên xây dựng trên đảo giữa hồ. Chúng ta nên tìm một chỗ đất cao để xây dựng. Những khi có mưa chúng ta cũng không cần trèo lên đó nghe tiếng mưa rơi mà ngắm mưa ở Thính vũ hiên. Thính vũ hiên chỉ cần cao ba tầng là đủ. Nếu cao quá sẽ không nghe thấy tiếng mưa rơi trên mặt hồ thì sẽ không cảm thấy sự kỳ diệu".



"Chủ ý này của người rất hay. Ngươi đã nghĩ ra cách đề phòng sét đánh vậy cứ để bọn họ xây một cái tháp ngắm cảnh khác. Ngươi cảm thấy tháp đó cao bao nhiêu thì phù hợp?"



"Đương nhiên càng cao càng tốt nhưng cao quá lại không an toàn, cũng khó có thể trèo lên được. Chỉ cần chín tầng thôi. Kể ra chín tầng là cực hạn rồi, lên đó nhìn cũng rất xa rồi".



Cao Thao Thao suy nghĩ một lát rồi nói: "Dù sao chúng ta cũng phải đào hồ, đất bùn đào lên sẽ đắp thành một quả núi nhỏ, nhất định sẽ cao hơn ngọn núi này. Sau đó chúng ta sẽ xây dựng một cái tháp trên đỉnh ngọn núi đó. Không phải như vậy sẽ càng cao hơn sao?"



"Ý tưởng rất hay. Có thể đỡ được công chuyên chở bùn đất đào lên, ngược lại còn làm giảm chi phí cho của công trình".



"Đúng vậy. Người nói đi ngươi muốn xây dựng cái gì nữa?"



"Lấy đá Thái Hồ làm hòn non bộ thì không còn gì đẹp hơn". ( đá Thái Hồ (loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ)



"Điều này ta cũng đã nghĩ tới. Ta sẽ an bài để bọn họ vận chuyển tới. Còn gì nữa không?"
"Vậy tốt quá. Ta thay mặt Khúc Chẩn cám ơn nàng cho ông ta một cơ hội nữa lập công vì đất nước, ta cũng thay mặt tướng sĩ ở tiền tuyến cám ơn nàng".



Cao Thao Thao ngạc nhiên nói: "Vì sao tướng sĩ ở tiền tuyến phải cám ơn ta?"



"Đi theo một chủ soát tài giỏi nói không chừng sẽ đánh thắng trận. Nếu đi theo một chủ soái bình thường nói không chừng sẽ mất mạng. Nàng đồng ý cử một viên tướng xuất sắc như Khúc Trân ra tiền tuyến cho dù chỉ là một phó soái nhưng ít nhất cũng có thể có thể làm cho binh sĩ có thể không mất mạng nên bọn họ đương nhiên muốn cám ơn nàng".



Cao Thao Thao buồn bực vô cớ nói: "Quan văn làm chủ soái lại thực sự kém cỏi như vậy sao?"



"Đương nhiên không phải toàn bộ đều kém cỏi. Ví dụ như Phạm Trọng Yêm, ông ấy xuất binh đánh thắng rất nhiều trận nhưng xét một cách tổng thể quan văn rất kém cỏi. Từ cổ đại tới giờ chỉ có Tống triều chúng ta mới dùng quan văn làm thống soái cầm quân như vậy không thể nói đây là chuyện sáng suốt".



Cao Thao Thao u oán trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Cái gì mà không sáng suốt? Đừng ăn nói lung tung. Đây chính là quy định do Thái Tổ định ra".



Đỗ Văn Hạo cười hì hì. Hắn vuốt ve ngực nàng nói: "Khi có hai chúng ta, ta mới nói. Khi có người khác ở trước mặt ta, ta sẽ không bao giờ nói như vậy".



Hai hàng mi dài của Cao Thao Thao chớp chớp, nàng thở dài nói: "Đúng vậy. Thắng trận có thể bảo toàn tính mạnh, thua trận đương nhiên là chết. Các tướng sĩ hiển nhiên thích đi theo chủ soái đánh thắng trận. Vậy làm như nào mới thắng trận. Cho dù không thắng cũng tuyệt đối không thể thất bại. Ta nghĩ ta muốn…hay là như này, trước khi xuất binh ta sẽ căn dặn Lữ Công, ta muốn ông ta lắng nghe cẩn thận ý kiến của Khúc Trân. Nếu ý kiến hợp lý nhất định phải dùng. Nếu như Khúc Trân phản đối quyết liệt kế hoạch tác chiến thì chỉ cần không phải là việc quân khẩn cấp nguy hiểm cho quân ta, cũng không cần được thực hiện, phải báo cáo cho ngươi. Cũng bắt bọn họ là cam đoan không để thua trận, cũng bắt bọn họ nghiêm khắc thực hiện theo từng bước kế hoạch tác chiến ngươi đã định ra, không được phép sửa đổi theo ý mình".



Đỗ Văn Hạo vui mừng hắn hôn lên gương mặt mềm mại của Cao Thao Thao nói: "Thao Thao, nàng thật tốt. Ta thấy hành động này không đi ngược với di huấn của tổ tông, cũng có thể chú ý tới thực tế đòi hỏi của chiến sự. Thao Thao, ta vẫn còn một biện pháp nữa".