Tống Y

Chương 420 : Dùng đúng người

Ngày đăng: 19:24 18/04/20


Quân khí giám cũng toát mồ hôi, nói nhỏ: "Đại tướng quân, chúng ta hãy tới khách sảnh, ty chức sẽ báo cáo với ngài tình hình của sở quân khí".



Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần nóng vội, trước tiên hãy xem chất lượng của mấy chiếc cung nỏ này. Sáng sớm hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu đã hạ chỉ bổ nhiệm bản quan là Tây chinh Tây Hạ Chiêu Thảo Sứ, thống lĩnh năm vạn binh mã tấn công tiêu diệt Tây Hạ.



Lần này bản quan tới sở quân khí. Thứ nhất là muốn đặt làm một món binh khí. Thứ hai muốn xem rốt cuộc tình hình binh khí của chúng ta như thế nào. Dù sao những vật này là để bảo vệ tính mạng của tướng sĩ xông lên giết định. Nếu làm kém đầu của tướng sĩ sẽ rơi xuống, không thể làm qua loa được".



"Dạ dạ".



Viên quân khí giám lau mồ hôi trán nói: "Điều này, trời nóng quá. Đại tướng quân, hay chúng ta tới khách sảnh, ty chức có chút đồ chơi muốn thỉnh đại nhân giám định và thưởng thức. Đương nhiên Đỗ Văn Hạo biết "giám định và thưởng thức" này chính là hối lộ. Ý tứ đã rất rõ ràng nhưng Đỗ Văn Hạo lại làm như không hiểu, hắn quay đầu nhìn Hứa Văn Cường nói: "Mấy người các ngươi vừa rồi đã thấy bọn họ kiểm nghiệm như thế nào rồi. Xem ra bây giờ bọn họ cũng mệt mỏi rồi. Các ngươi tới giúp bọn họ kiểm nghiệm một chút đi".



Hứa Văn Cường cùng mấy thị vệ trả lời rồi bước tới cầm cung nỏ bắn.



Trán viên quân khí giám lại toát mồ hôi.



Cuộc kiểm nghiệm bắn kết thúc rất nhanh. Cho dù không nhìn xem thì viên quân khí giám đang trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, tràn đầm đìa mồ hôi lanh cũng biết được kết quả.



Đỗ Văn Hạo cười nhạt. Hắn cầm một mũi tên trong đám tên, sờ đầu ngón tay vào đầu tên sau đó hắn ấn đầu nũi tên vào lòng bàn tay mình và nói với quân khí giám: "Thích đại nhân, bắn thử bốn trường cung thì có một không đủ tiêu chuẩn, ba nỏ thì có một cũng không đạt tiểu chuẩn. Nói cách khác những cung nỏ đó là thứ phẩm. Ngay cả đầu của mũi tên này cũng không đâm thủng lòng bàn tay ta thì sao chúng có thể xuyên qua áo trọng giáp dày cộm của kẻ thù? Cung nỏ như này bàn giao cho các tướng sĩ ở tiền tuyến, ngươi thấy có phù hợp không?"



Hai chân viên quân khí giám mềm nhũn, ông ta quỳ dạp xuống, dập đầu nói: "Đại tướng quân, ty chức cũng chỉ là bất đắc dĩ".



"Hãy nói tình thế bất đắc dĩ này là gì. Nếu không nói được, không nói ngươi không cần làm quan nữa mà chỉ e cái đầu ngươi cũng không giữ được"



Viên quân khí giám đương nhiên biết Tể chấp Đỗ Văn Hạo nói những câu này tuyệt đối không phải là để đe doạ. Ông ta lập tức sợ tới hồn phi phách tán.



Viên quân khí giám sợ hãi run rẩy nói: "Đại tướng quân tha mạng. Là như thế này..".



Viên quân khí giám cố sức nuốt nước miếng rồi lại run rẩy nói tiếp: Mỗi một binh tượng ở đây đều có hạn ngạch lao động. Số lượng này do tiên đế quy định, chia đều ra. Mỗi một binh tượng một ngày ít nhất phải làm ra một trường cung, hai ngày ít nhất phải làm ra một chiếc nỏ. Một ngày ít nhất phải làm ra một trăm năm mươi mũi tên. Những người đủ tiêu chuẩn là mười phần không thể làm ít hơn chín phần. Thế nhưng kỹ thuật của những binh tượng cao thấp không đều nhau. Nếu có quá ít người đạt tiêu chuẩn thì cũng sẽ bị xử phạt. Bất đắc dĩ ty chức đành buông lỏng tiêu chuẩn".
"Ở tác phường Thần tí cung".



"Đây mới là tội của ngươi" Đỗ Văn Hạo chỉ tay vào viên quân khí giám nói: "Phải biết dùng người đúng vào mục đích. Ngươi là người phụ trách quan trọng nhất của sở quân khí mà ngươi lại không biết dùng nhân tài của mình. Lý Hoành sáng tạo ta Thần tí cung tân tiến, uy lực như vậy, rõ ràng ông ta có kinh nghiệm nghiên cứu chế tạo vũ khí, nên đặt ông ta vào chỗ nghiên cứu trong sở để ông ta nghiên cứu ra càng nhiều vũ khí tốt càng tốt. Ngươi ngược lại coi ông ta chỉ như một binh tượng khiến cho tài trí của ông ta bị một công việc bình thường làm lãng phí. Đây chính là sự đáng trách của ngươi".



"Dạ dạ" Viên quân khí giám khom người chắp tay thi lễ, sắc mặt ông ta trắng bệch.



Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Sở quân khí của chúng ta có chuyên ngành chuyên môn nghiên cứu chế tạo vũ khí mới không?"



"Điều này" Viên quân khí không biết hay là sợ hãi, khẩn trương theo thói quen ông ta lại quay đầu nhìn viên phó quân khí giám.



Đỗ Văn Hạo tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi làm gì vậy? Ngay cả sở quân khí có bộ phận nghiên cứu chế tạo vũ khí hay không ngươi cũng không biết sao?"



"Ty chức, ty chức" Hai chân viên quân khí giám run rẩy, ông ta định quỳ xuống dập đầu.



Viên phó quân khí giám vội vàng chắp tay thi lễ đáp: "Hồi bẩm Đại tướng quân, bỉ sở vẫn chưa thành lập tác phường nghiên cứu chế tạo binh khí".



Đỗ Văn Hạo cau mày suy nghĩ một lát rồi hắn nói với viên phó quân khí giám: "Một lát nữa ngươi phái người tới Ngũ Vị đường của ta, lấy Kim sang dược của Ngũ Vị đường về cho Lý Hoành. Mặc khác ngươi hãy đưa cho ông ta năm mươi lạng bạc, xem như là sở quân khí bồi thường cho ông ta. Hãy nhận lỗi với ông ta, nói cho ông ta biết sau khi ông ta dưỡng thương xong bản tướng quân sẽ có việc trọng dụng ông ta".



Viên phó quân khí giám vội khom người trả lời.



Sau đó Đỗ Văn Hạo tiếp tục kiểm tra. Hắn đi tới kho để cung nỏ. Ở đây có từng hòm cung nỏ đã sắp sẵn, chuẩn bị vận chuyển rới tiền tuyến cùng các địa phương khác.



Hơn mười binh tượng đang đóng gói cung nỏ và tên.



Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua các thành phẩm trong kho vũ khí rồi buồn bực hỏi: "Các ngươi không có hoả thương sao?"