Tống Y
Chương 422 : Lũ ô hợp
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Đỗ Văn Hạo lần trước sau khi nhận sự tiếp đón của Nhị Nha, đã từng làm Huyệt Lược cho tướng lĩnh cấp cao, suýt nữa đã biến thành người của mình, nhưng quan quân cấp trung hạ dường như vẫn như cũ.
Đây cũng vốn là tướng quan của Quách Sách, Đỗ Văn Hạo nghư những lời đó của hắn liền biết là có mèo mỡ gì đây, hắn ban đầu chỉ muốn thị sát một doanh trại ở ngoại ô gần thành nhất để tìm hiểu tình hình, không ngờ điểm dừng chân đầu tiên đã gặp trắc trở rồi.Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Ngươi có thời gian uống rượu, bản quan lại không có thời gian để hầu người rồi, lập tức triệu tập toàn bộ binh sĩ đến thao trường, quân sĩ nào đến muộn một khắc, phạt ngươi mười quân trượng, ngươi hãy lo cho bản thân mình đi, quân luật quan, ngươi hãy tính giờ đi!”
Quân luật quan “dạ”
rồi lây đồng hồ cát ra bắt đầu tính giờ.Nơi đây chỉ có một quân doanh, theo biên chế, một quân doanh là 500 người, quân doanh lại không lớn, một khắc (15 phút) là đủ rồi.Chỉ huy sử Quách Sách bị dọa cho sợ quá, vội vàng giơ tay, bảo binh sĩ bên cạnh lầm hiệu lệnh trống tập hợp quân sĩ.Hiệu lệnh vang lên, với thời gian một tuần trà, chỉ có hai ba mươi người đến, Quách Sách tức phát ngất, cầm roi chạy về phía các trướng, vừa chạy vừa vụt và hét: “Dậy! Dậy ngay! Quan trên đến thị sát! Đến muộn ta sẽ lấy cái mạng của các ngươi!”
Đây là câu cửa miệng của hắn, lúc này mới có vài người lục tục đi ra, tất cả đều luộm thuộm, mấy người miệng vẫn còn lảm nhảm chuyện thắng thua gì đó, rõ là đang đánh bài, thậm chí có người còn đang ngủ chưa dậy, cho đến khi roi quất vào người mới nửa mê nửa tỉnh lồm cồm bò dậy.Khi quân binh tập trung đầy đủ thì đã 3 khắc trôi qua.Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt hỏi Quách Sách: “Quân doanh này có bao nhiêu người?”
Quách Sách rụt rè nói: “Bẩm tướng quân, 500 người ạ”
“500?”
Đỗ Văn Hạo nhìn khắp thao trường “Ở đây có đủ 500 không? Báo cáo sĩ số cho ta!”
Các binh sĩ lần lượt báo cáo, con số cuối cùng chỉ là 226 người, chưa đến một nửa!Đỗ Văn Hạo tức giận nói: “Những người còn lạ đâu? Đi đâu hết cả rồi?”
“Hừ, ta cho ngươi một khắc, hãy chấn chỉnh lại đội hình ngay, phía sau cần xung phong, phòng thủ, chuyển quân doanh.
Ta hi vọng không nhìn thấy đám ô hợp này nữa!”
“Vâng!”
Quách Sách phất cờ lệnh, phải khó khăn lắm mấy binh sĩ kia mới tìm được vị trí của mình, chẩn chỉnh được đội hình, hắn lạ hò hét mấy lần quân lệnh, thấy đã hết giờ mới chạy về khán đài, ra hiệu bằng cờ, trống nổi lên bắt đầu cho thao luyện.Tiếc là gần trăm năm nay không có chiến sự, quân bị lỏng lẻo, quân đội của hắn lâu lắm rồi chưa được luyện tập chính quy, làm sao trong một tuần trà có thể chỉnh đốn hàng ngũ cơ chứ.Ngay động tác đầu tiên đã có vấn đề rồi, đáng nhẽ cần làm các động tác khác nhau dựa vào màu cờ và tín hiệu trống, kết quả lại toàn làm ngược lại, đến nỗi dẫm đạp lên nhau.Các binh sĩ phía sau kêu toáng lên, úp mặt ngồi xổm trên đất, máu vây đầy trên các đầu ngón tay!Các binh sĩ khác bắt đầu hoảng, tất cả vây lại.Đỗ Văn Hạo dằn giọng: “Các binh sĩ bị thương sẽ có quân y lo liệu, không có quân lệnh mà đã tự ý rời bỏ vị trí thì làm sao mà thắng địch đcượ chứ!”
Các binh sĩ lập tức như bị đông cứng lại.Đỗ Văn Hạo hét lớn: “Quân y! mang người đi cho ta! Quân y!? quân y đâu?! Quân y đâu hết rồi?”
Quách Sách sợ hãi đáp: “Quân y… quân y vào tiệm quân dược trong thành hành nghề trong đó rồi”
Quân đội đã đi làm ăn ở tất cả các bộ phận rồi, thậm chí còn xen cả vào việc làm ăn của quân dược rồi, thật khiến cho Đỗ Văn Hạo không còn gì để nói.Hắn lớn giọng: “Dừng thao luyện, ta sẽ chữa trị cho họ!”
nói rồi nhảy xuống khỏi khán đài.Mọi binh sĩ đều nghe thấy giọng của Đỗ Văn Hạo, ai cũng biết trước kia đại tiếng quân là ngự y, có đại nhân lo liệu thì yên tâm rồi, thấy đại nhân xuống, mọi người lập tức quay ề vị trí.Hứa Văn Cường và bọn hộ vệ cũng đi theo, Đỗ Văn Hạo dặn dò bọn hộ vệ đưa binh sĩ bị thương về mấy cái ghế cạnh thao trường, để cầm máu hai tay cho họ, phát hiện ra hàng lông mày của họ bị cứa một đường dài, xém nữa thì đi đôi mắt rồi, thật là trong cái rủi có cái may.