Tống Y
Chương 429 : Võ trang chính quy
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Ta biết, chế độ trọng văn khinh võ của Thái tổ hoàng đế là vì lo sợ quân nhân chuyên quyền.
Điều này là có nguyên do của nó, nên có cách để ngăn ngừa đảo chính, có điều có cần phải trọng văn khinh võ như vậy không? Nói cách khác đâu chỉ mỗi cách này đúng không?”
Cao Thao Thao xưa nay chỉ ở trong thâm cung, đâu có nghĩ được sâu sắc như vậy, bà ta hoang mang nhìn Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo nói: “Theo như kinh nghiệm từ hơn 100 năm lịch sử gần đây, sách lược này dùng để phòng tránh quân nhân chuyên quyền, kết quả là hình thành quân phiệt cát cứ, nhưng, nếu cứ như vậy, lại làm giảm sức chiến đấu của quân đội, trận nào cũng bại là điều không thể chấp nhận được với 1 quốc gia! Thực ra, có rất nhiều cách để ngăn ngừa quân nhân chuyên cần và quân phiệt cát cứ, không cần phải dùng cách làm giảm sức chiến đấu này”
Cao Thao Thao vui ra mặt: “Có cách gì vậy?”
“Đơn giản nhất là tăng cường tập quyền trung ương, không thực hiện chế độ phân phong nữa”
“Nói cụ thể hơn đi!”
“Được, có thể có hai trường hợp sau, là thời chiến và thời bình, cách thức không giống nhau.
Hoàng thượng lo nhất là tướng lĩnh tạo phản, thực ra hoàng thượng là thống soái cao nhất, binh mã thiên hạ đều là của hoàng thượng, binh phái đi cũng vậy, có gì mà phải lo lắng? Tướng soái muốn tạo phản, nhưng binh lính thì chưa chắc, vì vậy phải đặt niềm tin với tướng lĩnh xuất quân.
Quân đội xuất chinh không được vượt quá 30% toàn quân số.
Như vậy thống soái muốn mưu phản chỉ có 10% binh lực, trong khi hoàng thượng có 70% còn lại, thừa đủ để đàn áp phản loạn.
Nếu cuộc chiến cần nhiều hơn số đó thì hoàng thượng đích thân xuất chinh, tự làm tổng chỉ huy, về mặt tư tướng có thể tạo cho thống soái sự tin tưởng, về mặt cách thức có thể ngừa tạo phản, lại có thể đảm bảo sự chỉ huy độc lập của thống soái”
“Ừm, vậy thời bình phòng thế nào?”
“Hiện toàn quốc đang đóng quân theo đơn vị, đây là nguy cơ chia nhỏ quân nhân lớn nhất, nên duy trì chế độ này.
Thông qua thương nghị, mọi người cho rằng, lúc tác chiến thường tướng không biết binh, đó là bởi vì do quân quan trung hạ cấp bị luân chuyển quá thường xuyên.
Không cần phải luân chuyển thường xuyên như vậy, phải có được sự ổn định tương đối, để quân quan nắm vững tình hình binh sĩ, binh sĩ cũng quen với sự chỉ huy của quân quan, như vậy mới có thể phát huy sức chiến đấu, còn đối với tướng lĩnh cấp 1, có thể thay đổi nhiều cũng được, đề phòng ngồi lâu ấm chỗ.
Tuyệt đối không thể phân phong cho vị vương gia nào quản lí được, rất dễ sainh ra địa phương cát cứ”
“Được, ta biết rồi, người nói tiếp đi”
“Ừm, triều đình còn 1 vấn đề nữa trong xây dựng quân đội, đó là coi nhẹ kỵ binh và dung túng cho các binh sĩ ra ngoài làm ăn.
Kị binh là đội quân phản ứng nhanh, chúng ta quá thua thiệt về mặt này so với Tây Hạ và Đại Liêu, ta đã nói rất kĩ khi nói về chiến sử cho nàng rồi, không cần nhắc lại nữa.
Muốn xây dựng đội quân lớn mạnh, không có chiến mã không được.
Cái này ai thêu vậy?”
“Là ta, thêu không đẹp lắm, để tướng quân chê cười rồi”
“Đẹp lắm! Cô gái này có phải thiên kim của Vương tể tướng không?”
“Đúng vậy, ta và cô ấy là bạn thân, nghe tin hai người đính hôn, sắp thành thân rồi, ta bèn thêu hình cô ấy để tặng ngươi, biết đâu ngươi lại thích”
“Thần thích lắm!”
Tô thị thấy vậy, trong lòng cũng vui lây, lại nói: “Đại tướng quân, chiếc quạt này vốn cũng là một bảo bối, là tiên đế tặng ta, ta bóc lớp vải đi thay bằng lớp khác rồi thêu lên”
Tô thị ấn cán chiếc quạt rồi mở ra, rồi quạt phe phẩy trước mặt Đỗ Văn Hạo, hắn lập tức ngửi thấy một hương thơm, giống như đang trong tiên cảnh vậy “Oa, thơm thật đấy, sao lúc nãy không có?”
Tô thị cười đáp: “Là của chiếc quạt này đây”
, rồi quay ngược cán quạt lại, chỉ vào một cái lỗ nhỏ, “Bỏ phấn thơm vào đây, đóng lại, lúc dùng thì ấn cái nút này, hương thơm sẽ bay ra”
“Thật tinh xảo!”
Đỗ Văn Hạo khen không ngớt lời, nếu thay bằng bột độc thì đúng là mộ thứ ám khí tuyệt vời!Đỗ Văn Hạo thử thao tác vài lần, rất thuận tay, lại hỏi: “Cái quạt này làm từ gì mà sao nặng vậy?”
“Huyền thiết ô kim!”
“Ồ? Cứng thật?’“Đúng vậy, dùng búa chặt cũng không đứt”
“Đúng là bảo bối, lúc cần có thể làm gậy được đó, xin đa tạ!”
Đỗ Văn Hạo ngắm nghía rồi đặt chiếc quạt xuống, kính rượu hai cô gái “Không biết công chúa chuẩn bị gì cho tôi?”
“Ta đâu cần tặng gì ngài, ngài đâu có cứu ta”
Vị công chúa nói rồi nghĩ lại chuyện trước kia được Đỗ Văn Hạo cứu, nhưng mọi người đều không biết chuyện này, bèn nâng ly lên: “Tuy ngài không cứu ta, nhưng ngài đối với ta rất tốt! nào, đại tướng quân, ta kính ngài một ly”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười nói: “Đa tạ công chúa!”