Tống Y
Chương 434 : Lời thật
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Đỗ Văn Hạo đối với ngọc thạch quả thật là không có nghiên cứu gì, chỉ buồn bực là không có mang theo Bàng Vũ Cầm tới xem cùng. Đang do dự thì Hứa Hoa Cường ở một bên nói nhỏ: "Lão gia, thời gian không còn sớm nữa".
Đỗ Văn Hạo lập tức hỏi: "Thôi được, ngươi đã bảo tốt thì ta sẽ mua về, bao nhiêu tiền?"
Chưởng quầy nói: "Đỗ đại nhân quang lâm tiểu điếm chính là vinh hạnh của tiểu dân. Ngài xem, vật này...."
Đỗ Văn Hạo nở nụ cười, vị chưởng quầy này cũng biết tạo quan hệ? Trước đó tên quản gia kia cũng đã mang một hộp gấm đi rồi, không biêt bên trong là cái gì, nhưng mà cái hộp kia hẳn là cũng chứa đồ trang sức của nữ nhân. Nói trắng ra chính là hiềm nghi đút lót hối lộ, bản thân mình cũng không thiếu chút bạc này, liền nói: "Ngươi cứ nói bao nhiêu tiền đi, ngươi mua bao nhiêu cứ nói giá bấy nhiêu. Nếu bản thân ngươi cũng không biết giá trị của vật này, ta mua ngược lại không đáng tiền".
Chưởng quầy cười lấy lòng: "Đỗ đại nhân, hay là ngài cứ trả chín mươi lượng là được".
Đỗ Văn Hạo cười to, đứng dậy bước đi, chưởng quỹ kia cuống quýt, vội vàng đuổi theo, nói: "Đỗ đại nhân, ngài chớ đi, nếu ngài còn ngại quá đắt thì tiểu nhân có thể giảm giá".
Hứa Hoa Cường ở một bên nói: "Vừa rồi nói với ngươi rồi, đây là để tặng tiểu thư nhà chúng ta, vậy mà ngươi lại làm cho có đem một món hàng vài chục lượng bạc đến trước mặt lão gia nhà chúng ta, lão gia nhà chúng ta không đi còn ở lại chỗ này làm gì?"
Chưởng quầy gấp gáp tới mức trên trán mồ hồi chảy ròng ròng, vội vàng cất lời giải thích: "Tiểu nhân nào dám qua loa tắc trách, tiểu nhân có ngàn vạn lá gan cũng không dám qua loa tắc trách. Ngài nói không sai, nếu như ngọc này giá trị dưới một ngàn lượng ta cũng sẽ không đưa ra. Nhưng Đỗ đại nhân hạ cố tới cửa hàng, đó là vinh quang của cửa hàng, cho dù ngàn vàng cũng không mua được. Mà mở cửa buôn bán lại không thể cho không, cho nên mới thu chút tiền tượng trưng , vì vậy mới đưa ra cái giá này".
Đỗ Văn Hạo đứng lại trước cửa ra vào, liếc nhìn vị chưởng quỹ kia, nói: "Ừm, coi như là ngươi thành thật. Ta đã thấy qua không ít ngọc, loại vật phẩm nào cũng biết qua chút ít. Ngọc này của ngươi, tuyệt đối là cá già trị ngàn lượng, xem ra ngươi cũng là một người thành thật. Một ngàn lượng là được rồi, không thể để cho ngươi chịu tổn thất".
Chưởng quầy lập tức cảm động, thế gian vẫn còn có một vị quan như vậy, sợ mình bị thiệt thòi, ở đâu còn có quan viên lo lắng cho người khác bị tổn thất như vậy, nghẹn ngào nói: "Đỗ đại nhân, những lời đại nhân nói tiểu nhân chưa bao giờ được nghe qua, thật sự là vô cùng cảm động. Sau này chỉ cần đại nhân hoặc là người trong phủ, yêu thích thứ gì chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ để lại món tốt nhất cho đại nhân".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười mang theo Hứa Hoa Cường ra khỏi cửa hàng ngọc khí, khi đã đi xa Hứa Hoa Cường quay đầu nhìn lại thì vẫn còn thấy chưởng quầy kia còn đứng ở cửa nhìn theo. Hứa Hoa Cường nói với Đỗ Văn Hạo: "Đại tướng quân, trong nhà trân bảo có rất nhiều. Tại sao không dùng một món để làm quà sinh nhật cho tiểu thư, cứ phải ra ngoài dùng tiền mua quà?"
"Ngươi thì biết cái gì!" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nàng là nghĩa muội của ta, ở trong nhà có cái gì thì cũng là của nàng, ngươi đã thấy ai dùng đồ trong nhà tặng người nhà mình chưa?"
"Nói vậy cũng đúng, hắc hắc".
Đỗ Văn Hạo mang theo đội hộ vệ trực tiếp đi vào nhà Thái Kinh, chuẩn bị cùng sứ thần bí mật Tây Hạ đàm phán, nhưng người gác cổng nói Thái Kinh vừa đi ra ngoài, cũng không biết là đã đi đâu, khi nào trở về, đều không nói. Đỗ Văn Hạo liền lưu lại lời, bảo rằng khi nào Thái Kinh vừa về đến thì lập tức thông báo cho mình. Người gác cổng lập tức đáp ứng.
Mấy người Đỗ Văn Hạo về đến nhà thì thấy mấy cái đèn lồng màu đỏ thẫm treo trước cửa, cũng lập tức cảm thấy vui vẻ, bước vào cửa phòng. Chỉ thấy trong sân xếp đặt mấy cài bàn, vài nha hoàn trả vải đỏ lên trên. Mái hiên phòng ốc đều được treo lụa đỏ, Hứa Hoa Cường nhìn thấy liền có cảm giác tò mò, thấp giọng nói: "Tại sao lại náo nhiệt như là thành thân vậy?"
Đỗ Văn Hạo không nhịn được mà nở nụ cười, lúc này đã thấy Bàng Vũ Cầm từ trong phòng của nàng đi ra, Đỗ Văn Hạo đi đến nói chuyện với Bàng Vũ Cầm.
"Các nàng mua cho nha đầu kia lễ vật gì vậy?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Đỗ Văn Hạo nghe lời này mới hồi phục tinh thần vội vàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kha Nghiêu mấy cái, đến khi Kha Nghiêu đỡ hơn mới dừng tay.
Kha Nghiêu đứng dậy quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Cầm tỷ tỷ, tỷ còn chưa biết rõ người này sao. Khi tỉnh táo thì nào có biết ân cần , lo lắng cho ai bao giờ đâu."
Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo khó xử, hiểu rằng Kha Nghiêu đang nói tới việc say rượu đêm hôm đó, trong lòng cười thâm, trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì, chỉ nói: "Muội xem muội không giữ mồm giữ miệng kìa, còn không biết mình đã uống nhiều quá, ngay cả ca ca của mình không nhường nhịn".
Mọi người nghe xong lời này, cũng không hiểu tại sao, nhưng đều nở nụ cười.
Kha Nghiêu hừ mũi một tiếng, ngồi thẳng dậy, Tuyết Phi Nhi hỏi: "Kha Nghiêu, không sao chứ?"
Kha Nghiêu cười cười nói: "Có thể có chuyện gì chứ? Yên tâm đi , ta sẽ không say đâu".
Tuyết Phi Nhi: "Vậy thì tốt rồi, giờ chúng ta lại uống tiếp".
Đỗ Văn Hạo sốt ruột, vội vàng nói: "Phi Nhi, Kha Nghiêu không thể uống nữa".
Tuyết Phi Nhi bĩu môi với Đỗ Văn Hạo, sau đó nói: "Người ta cũng không nói gì, sao ca ca ngươi lại đau lòng vậy?"
Lâm Thanh Đại: "Nói vậy cũng không đúng, huynh trưởng thương yêu muội muội của mình là đương nhiên chứ sao?"
Tuyết Phi Nhi liếc nhìn Kha Nghiêu, nói: "Thanh Đại tỷ tỷ nói không sai, vậy được rồi, lão gia đã không để cho ta uống cùng Kha Nghiêu, vậy thì không uống vậy".
Kha Nghiêu cũng không thuận theo, lắc la lắc lư đi đến trước mặt Tuyết Phi Nhi, khi đi ngang qua trước mặt Đỗ Văn Hạo, hai người liếc nhau một cái. Ánh mắt kia không giống với ngày thường, nhưng sau đó hai người đều nhanh chóng dời mắt đi.
Kha Nghiêu đi đến sau lưng Tuyết Phi Nhi, nói: "Mặc kệ hắn, hắn cũng không phải là thân ca ca của ta, chúng ta uống tiếp".
Liên Nhi sau khi nghe xong, không hiểu ý tứ trong đó, sợ Đỗ Văn Hạo nghe xong lời này sẽ không vui, cho nên vội vàng nói khẽ với Kha Nghiêu: "Kha Nghiêu, muội thật sự say rồi, muội nói vậy không sợ lão gia sẽ thương tâm hay sao?"
Liên Nhi cùng Tuyết Phi Nhi ngồi cùng một chỗ, Tuyết Phi Nhi cũng nghe thấy, nhân tiện nói: "Ta xem cũng chưa hẳn thế. Kha Nghiêu, hai người chúng ta uống rượu, uống rượu rồi mới có thể nói lời thật lòng!"
Kha Nghiêu cười khúc khích, cũng không biết là có say thật hay không. Giống như không nghe lời kia của Tuyết Phi Nhi, lại cạn chén với Tuyết Phi Nhi.