Tống Y
Chương 453 : Li biệt
Ngày đăng: 19:24 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nói: “Diễn tập không đến, lại hồi dịch, quá thời hạn cùa Thái Hoàng Thái Hậu và tịch thu toàn bộ tài sản kiếm được do hồi dịch, quá thời hạn mà ngươi vẫn chưa nộp lại, chỉ biết nói ngươi mãi không tỉnh ngộ.
Vì chút lợi lộc mà ngươi lơ là quân bị, ngươi đã đánh mất sự giác ngộ và tầm nhìn nên có của một chỉ huy sứ cấp cao, ta đành phải xử theo quân pháp thôi! Người đâu, đem hắn ra ngoài đánh 30 quân trượng cho ta!”
Hộ vệ đồng thanh dạ một tiếng, mặc cho hắn khẩn thiết cầu xin, hộ vệ đã kéo hắn ra ngoài để xử theo quân pháp rồi.Tướng sĩ của Tam Nha đều ra hóng hớt, tên chỉ huy sứ này vẫn ocnf thua xa Ngô Nhân hôm trước, 30 trượng đó đủ khiến hắn kêu trờiĐánh xong, thị vệ khênh hắn vào công đường trước mặt Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo vẫn câu nói đó: “Ngươi còn gì để nói?”
Tên chỉ huy sứ này gắng gượng lên tiếng, như sắp chết đến nơi vậy: “Mạt tướng biết sai rồi, xin đại tướng quân tha tội”
“Ngươi đã biết tội thì ta sẽ cho ngươi cơ hội lập công chuộc tội, cho ngươi thêm một ngày.
Nhớ, đây là cơ hội cuối cùng.
Trưa mai ta sẽ đưa người đên quân doanh của ngươi thị sát.
Nếu các ngươi không chịu thay đổi, ta sẽ cách chức ngươi! Rõ chưa?”
Tên chỉ huy sứ đó vừa kêu đau thảm thiết vừa dạ luôn miệng.Đỗ Văn Hạo lúc này mới chịu cho thi vệ khiêng hắn ra ngoài.Sau đó 1 ngày, Đỗ Văn Hạo sai người đi thị sát, quả nhiên tên đó đã xử lí hết toàn bộ ‘dấu vết’.
Đỗ Văn Hạo thầm đắc ý, xem ra nghiêm một chút lại hay.Chiều hôm đó,Cục an ninh cho Thẩm Thăng Bình đến báo, nguyên gián điệp chính đã phản bội Hàn Chẩn đã bị bắt.
Đỗ Văn Hạo vui mừng, lập tức đi thẩm vấn Hàn Chẩn.Hàn Chẩn lại cũng rất vui, thấy Đỗ Văn Hạo đã bắt ngự sử trung thừa Lý Thường, hơn nữa đã bắt hắn nhận tội.Đỗ Văn Hạo lập tức báo cho Cao Thao Thao.Hôm sau Cao Thao Thao hạ chỉ xử trảm Hàn Chẩn, tịch thu tài sản, phạt Lý Thường 50 trượng, đày đi xa kinh thành 3000 dặm.
Đồng thời hạ chỉ ban bố toàn thiên hạ sắc lệnh xử tử những đại phu mà Tống Cao Tông, Tống Thần Tông và mình đã ban ra.
Từ đó làm vững chắc thêm những quy định việc sĩ phu phản quốc.
Vì vậy đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ!”
“Vậy là ngươi đồng ý?”
Cao Thao Thao cười hơi miễn cưỡng, “Nhưng ta không nỡ để ngươi đi”
Đỗ Văn Hạo dỗ dành: “Ta trị bệnh cho Lương thái hậu xong rồi sẽ về, có đi luôn đâu!”
“Được rồi, ngươi hãy cẩn thận”
“Yên tâm đi, có con trai Lương thái hậu làm con tin, bọn họ sẽ không làm khó ta đâu”
“Ta vẫn không yên tâm, để ta phái trọng giáp kị binh đi hộ tống ngươi nhé?”
Đỗ Văn Hạo véo nhẹ cái mũi của Cao Thao Thao: “Không cần đâu! Tây Hạ nếu thực sự muốn làm khó ta thì một đội trọng giáp kị binh không làm được gì đâu, mà nếu họ không có dã tâm thì mang trọng giáp kị binh theo há chẳng phải trò cười sao”
“Nhưng ngươi đi một mình ta không yên tâm!”
“Đừng lo, ta còn có đội hộ vệ nữa cơ mà”
“Mang theo cả thiếp yêu Lâm Thanh Đại nữa, nghe tiên đế nói cô ấy võ nghệ cao cường, gặp khó khăn cũng sẽ giúp được ngươi”
“Được, ta nghe nàng, cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ, ta sẽ lập tức chuẩn bị”
Cao Thao Thao ôm chặt lấy Đỗ Văn Hạo, nước mắt ứa ra như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ muốn giây phút này mãi dừng lại.