Tống Y
Chương 472 : Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Trụ tử ở bên cạnh nghe thấy vậy tức thì bật cười vui vẻ. Nhược Vũ liền nói: "Trụ tử, lão gia nhà ta kê cho ngươi một đơn thuốc, nói cho ngươi uống một thời gian ngắn. Hơn nữa ngươi vẫn chưa uống thuốc sao đã cười vui vẻ vậy?"
"Ha ha. Nhược Vũ cô nương không biết chứ trước kia Vương thần y đó không kê thuốc cho tiểu nhân uống. Ông ấy còn nói trước kia mẹ của tiểu nhân khi mang thai tiểu nhân bị sợ hãi gì đó. Loại bệnh này mắc từ trong bụng mẹ nên không thể chữa khỏi. Không ngờ hôm nay Đỗ lão gia vừa xem qua đã nói sẽ kê đơn cho tiểu nhân uống thuốc. Nếu như vậy thì bệnh này của tiểu nhân có thể chữa khỏi rồi".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Trụ tử, ngươi nói như vậy thì ta không dám kê đơn cho ngươi uống nữa"
Nghe vậy Trụ tử nóng nảy đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo. Hắn vừa xua tay, vừa dậm chân nói: "Đừng, đừng. Ngài ngàn vạn lần không nên làm như vậy. Ngài cứ yên tâm kê đơn cho tiểu nhân, ngài kê đơn gì tiểu nhân uống thuốc đó. Nếu không khỏi thì cũng không phải là lỗi của ngài. Mẹ tiểu nhân có nói khi mang thai tiểu nhân, trong thôn có một con chó đen rất to suýt chút nữa cắn mẹ tiểu nhân. Khi ấy mẹ tiểu nhân sợ quá nên ngã xuống ruộng nước. Muốn trách thì phải trách con chó đen to đó. Việc này không liên quan gì tới Đỗ lão gia".
Nghe Trụ tử nói xong mọi người đều không nhịn được bật cười.
Lâm Thanh Đại nói: "Trụ tử, ngươi hãy yên tâm. Lão gia nhà chúng ta sẽ tận tâm chữa bệnh cho ngươi. Thế nhưng ngươi cũng phải phối hợp chữa bệnh với lão gia chúng ta. Ngươi không nên tức giận cùng với kích động quá mức. Văn Hạo, vậy có đúng không?
"Thanh Đại nói rất đúng".
Liên nhi cầm giấy và bút mực tới cho Đỗ Văn Hạo kê đơn. Đỗ Văn Hạo kê đơn xong giao cho Đỗ tam và căn dặn: "Căn bệnh này chủ yếu là thức ăn và tinh thần không được quá kích động. Nếu như uống thuốc một thời gian mà bệnh không tái diễn thì Diệu Thủ sẽ châm cứu, khi đó hiệu quả sẽ càng tốt hơn".
Đỗ tam và Trụ tử cuống quýt nói cám ơn. Đỗ tam giao đơn thuốc cho Trụ tử để hắn đi mua thuốc sau đó ông ta mời Đỗ Văn Hạo vào phòng mình nói chuyện.
"Đỗ lão gia, theo lời lão gia căn dặn, ta đã tới nhà của Dương Thiên hộ. Vừa hay là một em trai của ta có một đứa con gác cổng nhà Dương Thiên hộ. Ta tới hỏi nó thì được biết Dương bất hoạt đó có hai tật xấu. Đó là nữ nhân và bài bạc".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng đoán được những người như vậy tất sẽ có tật xấu đó".
Đỗ tam nói: "Ta nghe người cháu đó nói hàng ngày Dương Bất Hoạt đều rời nhà vào buổi trưa, tới một kỹ viện ở đông thành là Phạm Xuân lâu, tìm một kỹ nữ có tên là Liễu nhi, cũng có đôi khi cũng đi đánh bạc. Ngày nào cứ vào buổi tối canh ba mới quay về nhà".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cuộc sống của Dương Bất Hoạt này rất có quy tắc. Bên ngoài có một nhân tình như vậy mà cũng không bao giờ ngủ bên ngoài. Thói quen này rất hay".Đỗ tam cười nói: "Đỗ lão gia, ngài không biết chứ Dương Bất Hoạt đó có một người vợ nổi tiếng chua ngoa, thân thể to béo, cực kỳ hung dữ. Dương Bất Hoạt không sợ trời, không sợ đất, cũng không sợ Dương Thiên hộ nhưng hắn lại rất sợ người vợ sư tử cái Hà Đông đó".
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Hay, hay, hay. Thật sự rất hay. Dù sao vẫn còn có người cai quản. Đây chính là chuyện tốt. Được rồi, ngày nào Dương Bất Hoạt cũng ra khỏi nhà mà vợ hắn không hỏi hắn đi đâu sao? Chẳng lẽ vợ hắn cũng không biết chỗ ở của kỹ nữ Liễu nhi kia sao?"
Đỗ tam nói: "Nghe nói gần đây cha mẹ vợ của Dương Bất Hoạt bị ốm, vợ hắn phải về nhà mẹ đẻ. Dương Bất Hoạt biết vợ mình không thể quay về ngày. Hắn còn không ra ngoài chơi bời phóng đãng sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nói rất đúng. Đỗ chưởng quỹ quả thực rất nhanh nhẹn. Chỉ một lát đã hỏi thăm rất rõ ràng".
Đỗ tam khiêm nhường nói: "Đỗ lão gia khách khí rồi. Hôm nay cũng thật sự trùng là người cháu của ta phải đi gặp Vương thần y".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vương thần y? Chẳng lẽ đó là vị Vương thần y không xem bệnh cho người bệnh đã được lang trung khác xem qua sao?"
Đỗ tam kinh ngạc hỏi: "Tại sao Đỗ lão gia mới tới chô chúng ta mấy ngày đã biết Vương thần y có thói quen này?"
Đỗ Văn Hạo liền kể lại những gì Triệu tứ đã nói cho Đỗ tam nghe.
Sau khi Đỗ tam nghe xong, ông ta vội vàng thanh minh: "Ai da, Triệu tứ này luôn luôn như vậy. Nói thật nếu không phải phụ thân hắn có giao tình với ta, ta đã sớm đuổi nó đi rồi. Ngài không biết chứ nó đã làm rất nhiều khách hàng của ta tức giận bỏ đi rồi đó. Ngày hãy bỏ qua cho nó".
Kha Nghiêu nói: "Chưởng quỹ ở đây hình như không phải là người buôn bán mà giống với người đọc sách hơn".
Mọi người đi vào trong thì thấy cảnh bài trí trong đại sảnh càng hiện lên vẻ văn nhã. Ngay cả cây trúc xanh bên cửa sổ nhìn cũng tao nhã hơn những nơi khác.
"Các vị khách quan. Mời lên lầu".
Mấy người Đỗ Văn Hạo đang hào hứng quan sát xung quanh, nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một tiểu nhị quần áo sạch sẽ, trên vai quàng một chiếc khăn màu trắng, đang nhìn mọi người mỉm cười.
Kha Nghiêu hỏi: "Chẳng lẽ trong quán của các người chỉ có thức ăn chay thôi sao?"
"Vị tiểu thư này muốn ăn thêm món ăn mặn thì có thể mua thịt bò tương và chân giò ở quán ăn bên cạnh. Dù trong quán chúng ta không làm món ăn mặn nhưng không từ chối khách quan mang thức ăn mặn theo".
Kha Nghiêu biết không có thịt thì rất kém vui nên nàng với rủ Tuyết Phi Nhi cùng ra ngoài mua thịt còn những người khác đi theo tiểu nhị lên lầu hai.
Đỗ Văn Hạo nói: "Dường như không có nhiều khách lắm?"
:Khách hàng bình thường tới nơi này đều có đặt phòng trước. Nếu không đặt phòng trước thì chỉ được ăn ở dưới đại sảnh. Mùa hè thì còn có thể ngồi được chứ mùa này ngồi dưới đó khá lạnh".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Bọn ta không đặt chỗ trước. Tại sao có thể lên phòng trên lầu ngồi ăn?"
Tên tiểu nhị lễ phép nói: "Chưởng quỹ của tiểu nhân nói. Khách quan phần lớn là nữ nhân, trong đó có một vị phu nhân thân thể không tiện nên mới bảo tiểu nhân mời các vị lên trên lầu ngồi ăn".
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Chưởng quỹ của các ngươi đúng là biết làm ăn buôn bán. Hãy cám ơn chưởng quỹ thay ta".
Tên tiểu nhị gật đầu, hắn dẫn mấy người Đỗ Văn Hạo vào một gian phòng trang nhã ở phía đông. Bên trong có chậu than nên cảm giác rất ấm áp.
"Các vị cứ ngồi đợi. Tiểu nhân đi gọi tiểu nhị gọi món ăn tới" Sau khi rót trà xong, tiểu nhị nói với mấy người Đỗ Văn Hạo.
Liên nhi nói: "Nơi này của các ngươi cũng hay thật. Chẳng lẽ tiểu nhị dẫn đường khác với tiểu nhị gọi món ăn sao?"
Tiểu nhị gật đầu nói: "Đúng vậy. Xin hãy ngồi chờ" Nói xong hắn đi lùi lại ba bước sau đó quay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Bàng Vũ Cầm nói: "Quận Tú Sơn này là một nơi rất kỳ quái".
Anh Tử cũng gật đầu nói: "Đúng vậy. Nô tỳ cũng cảm thấy thế".
Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ vang lên, sau đó một nam tử mi thanh mục tú, dáng người cao lớn, cười khanh khách đi vào trong phòng.
Đỗ tam vừa nhìn thấy người này đã lập tức đứng dậy, ông ta khom người rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt người đó nói nhỏ: "Thiếu đông gia!".