Tống Y

Chương 477 : Mất tích

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Kha Nghiêu nói: "Cũng không có gì quan trọng, chỉ là ta nghe nói ông ấy nói mới nhập một ít tơ lụa cao cấp. Ta muốn tới xem. Tại sao không thấy đâu nhỉ?"



Tiểu nhị nghe vậy bối rối gãi đầu nói: "Ai, tại sao tiểu nhân không biết chuyện này nhỉ? Tiểu nhân nghĩ chưởng quỹ đã uống rượu nên nói chơi vậy thôi".



Kha Nghiêu cười thầm nghĩ: không phải là hắn nói bậy mà là ta nói bậy nhưng nàng vẫn nói: "Còn nữa ta nghe Đỗ chưởng quỹ ở bên kia nói gần đây chưởng quỹ nhà các ngươi thu lời rất khá".



Tiểu nhị cười nói: "Là như thế này bây giờ đã qua tháng mười một, sang tháng chạp, mọi người cũng mua sắm quần áo nhiều hơn. Lợi nhuận của Đỗ chưởng quỹ cũng chẳng kém mà. Nghe nói có hai chiếc thuyền từ kinh thành tới hơn hai mươi khách hàng, chi tiêu rất rộng rãi. Hơn nữa Đỗ chưởng quỹ còn cả bà con thân thích tới nên xem ra ông ấy cũng thu đủ mà".



Kha Nghiêu sợ rằng mình cứ tiếp tục hỏi lung tung thì tiểu nhị sẽ nghi ngờ nên nàng liền chọn mấy thớt vải lụa vì dù sao cũng sắp sang năm mới, Bàng Vũ Cầm, Vương Nhuận Tuyết và mấy phu nhân cũng cần phải mua quần áo mới không bằng bây giờ nàng chọn luôn.



Tiểu nhị thấy vị khách hàng này là người rộng rãi, mua hàng không cần hỏi giá tiền, trong khi đó người buôn bán vui nhất là gặp khách hàng như vậy nên hắn cũng rất vui mừng, Kha Nghiêu hỏi gì hắn cũng trả lời.



Kha Nghiêu chọn một mảnh gấm Tô Châu, hoa nhỏ màu mận chín. Nàng nghĩ Vương Nhuận Tuyết là người thích màu sắc quý phái như vậy. Tiểu nhị thấy hàng tồn bên ngoài không còn nhiều lắm nên vội rót trà mời Kha Nghiêu rồi hắn vội vàng đi vào nhà trong tìm.



Kha Nghiêu thấy tiểu nhị đi vào nhà trong thì cũng vội vàng đi vào theo.



"Bên ngoài có một khách hàng hình như muốn mua nhiều hàng lắm, giống như quản gia của nhà nào đó, khẩu khí cũng lớn lắm".



Kha Nghiêu thấy tiểu nhị đó rẽ vào một hành lang rồi không thấy tăm hơ đâu nữa. Trong lúc nàng đang sốt ruột thì bất chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, nàng vội vàng núp vào sau một cây cột. Bởi vì ở nhà trong khá tối nên người trong nhà hình như không phát hiện ra có người đang núp nghe lén nói chuyện.



"Tiểu nhân đúng là chưa bao giờ nhìn thấy người này. Thế nhưng trông qua người này chỉ khoảng mười mấy tuổi, cũng ra vẻ là một tay hoang phí, giống như là con nhà giàu vậy".



Nghe giọng nói Kha Nghiêu nhận ra đó là tên tiểu nhị ban nãy tiếp chuyện với nàng, còn giọng nói còn lại nghe như của một người già.



"Ồ? Vậy hai mươi mấy người tới khách sạn Vân Phàm bên kia ta đã bảo ngươi cẩn thận chú ý bọn họ. Rất có thể là người của bọn họ sang tìm hiểu tin tức của Đỗ chưởng quỹ".Nghe người nọ nói như vậy, giọng nói của tiểu nhị căng thẳng hơn nhiều, cũng nhỏ đi. Kha Nghiêu không dám thò người ra, nàng phải dỏng tay lên mới có thể nghe thấy.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vậy Kha Nghiêu đâu?"



Anh Tử nói: "Đã quay về rồi, về rất sớm, ở trong phòng của nhị phu nhân. Đại phu nhân cũng đang ở đó chờ lão gia quay về".



Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn vào hậu viện: "Trước tiên ta lên lầu xem sao đã. Không được nói cho Dương Quang kia biết ta đã quay về. Hãy bảo Trụ tử gắng gượng thêm một lát. Lát nữa ta sẽ xuống đó" Nói xong Đỗ Văn Hạo đi lên lầu, Lâm Thanh Đại và Mộ Dung Ngọc Lan cũng đi theo.



Trong nhà bếp. Một chân Dương Quang giẫm lên bàn, một chân dưới đất, trong tay hắn cầm một bầu rượu, hắn ngửa người ra sau, trong miệng hắn không biết đang lầm bầm những từ gì đó, mặt hắn đỏ bừng. Trụ tử hai mắt vằn tia máu, sắc mặt âm trầm ngồi buồn bực không nói câu nào trước bếp lò.



"Này tiểu tử, có phải ngươi câm điếc không hả? Ta nói chuyện với ngươi, sao ngay cả rắm ngươi cũng không đánh hả? Ta hỏi ngươi, thúc thúc của ngươi, cái người tên Đỗ Văn Hạo kia là gì của ngươi hả?"



Trụ tử không thèm nhìn Dương Quang. Dương Quang lại hỏi: "Ta nghe nói cái người Đỗ Văn Hạo đó là một lang trung. Bây giờ hắn đang xem bệnh cho ngươi. Có phải ngươi muốn hắn chữa khỏi bệnh điên cho ngươi không?"



"Ta không có bệnh điên. Đỗ lão gia nói bệnh của ta mắc phải khi ta còn trong bụng mẹ" Trụ tử tức giận phản bác.



Dương Quang phá lên cười nói: "Ha ha ha, thì ra mẹ của ngươi là người điên. Thảo nào ngươi.



Trụ tử nghe vậy, vụt đứng dậy, hắn hung hăng nhìn Dương Quang chằm chằm. Dương Quang không sợ hãi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, uống một ngụm rượu sau đó khinh thường nhìn Trụ tử, trêu chọc hắn: "Thế nào, ngươi dám đánh lão tử sao?"



Hai hàm răng Trụ tử cắn chặt, hai bàn tay cũng nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.



Lúc này Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi vào.



Đỗ Văn Hạo ở bên ngoài cửa nghe hai người nói chuyện bên trong, hắn biết Trụ tử không thể quá kích động vì vậy khi đi vào nhà bếp hắn bảo Lâm Thanh Đại dẫn Trụ tử ra ngoài.