Tống Y

Chương 481 : Ước hẹn

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Trong phòng của Dương Dụê ở hậu viện.



Một người đàn ông béo ục ịch, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đứng sau lưng Dương Duệ, hai tay chắp lại, xoa xoa, dáng vẻ lo âu.



"Thiếu đông gia, ngài không thể buông lơi chuyện này thế được. Tiểu nhân nói thật là ngài không nên cứ để người ở nhà tiểu nhân, chỉ e sau này sẽ có người biết.



"Gấp cái gì? Ta không nóng vội, ngươi gấp cái gì hả?"



"Ngài đương nhiên là không nóng vội. Người đang ở chỗ tiểu nhân, ngài hãy làm mau đi" Nam nhân thì thầm.



Dương Duệ bực bội quay đầu nhìn nam nhân đó: "Ngươi nói gì vậy hả? Hàng ngày ta đều cho ngươi hai mươi lạng bạc. Nếu không phải ta thấy công việc làm ăn năm nay của ngươi không tốt, ta cũng không giao món hời này cho ngươi. Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ xem lợi nhuận một ngày của cửa hàng tơ lụa của ngươi có được ngần ấy không? đừng có thấy lợi còn vòi thêm.



Nam nhân vội vàng cười nịnh nọt, khom người nói cám ơn, dáng vẻ vô cùng hèn kém trước mặt Dương Duệ.



"Đó là, đó là, tiểu nhân đương nhiên hiểu thiếu đông gia đối rất tốt với nhà tiểu nhân nhưng ngài biết Dương lão gia ở ngoại thành. Tại sao ngài không đi tìm Đỗ Vân Phàm kia?"



Dương Duệ cười nhạt một tiếng, hắn bỏ quyển sách trong tay xuống, đi tới trước cửa sổ, nhìn vườn hoa trong hậu viện, trầm tĩnh nói: "Ta không tới tìm chúng, chúng nhất định sẽ tới tìm ta".



Nam nhân đó nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao?"



Dương Duệ hừ một tiếng nói: "Xem ra Đỗ Vân Phàm đó cũng là người thông minh. Hắn bắt ông ngoại của ta mục đích chính là muốn ép ta giao khách sạn Vân Phàm cho hắn nhưng ta biết là nếu ta không tới, nhất định hắn sẽ không kiềm chế được nữa".



Nam nhân đó nói: "Thế nhưng mọi người đều nói Đỗ Vân Phàm này, hắn mua một toà trang viện rất lớn ở ngoại thành. Hơn nữa mọi người còn bàn tán sau lưng về ngài".



Dương Duệ cắt ngang lời của nam nhân đó: "Nói gì về ta? Vì một khách sạn mà giết chết Đỗ tam, hại chết ông ngoại ta sao? Nếu chúng nghĩ Dương Duệ ta chỉ vì một khách sạn mà làm vậy thì quả thực chúng đã quá coi thường Dương Duệ ta rồi".



Nhưng vấn đề là ông ngoại của ngài quả thực cùng mất tích liên tiếp với Đỗ tam""Ha ha. Tất cả đều là một lũ người nông cạn. Tại sao bọn chúng không nghĩ là gia sản của ông ngoại ta sớm muộn gì cũng vào tay Dương Duệ ta, ta giết ông ngoại mình làm gì? Khách sạn Vân Phàm của Đỗ tam chỉ là hạt bụi trong gia sản của Dương gia chúng ta. Ta cần gì vì một hạt bụi mà đi giết người, chẳng những không được lợi lộc gì mà còn giết người thì phải đền mạng. Bọn chúng nghĩ ta là người óc bã đậu vậy sao?"



Nam nhân thấy Dương Dụê tức giận thì không dám nói tiếp, đứng yên, chân tay có vẻ luống cuống.



Thấy thế Dương Duệ mỉm cười, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai nam nhân nói: "Ngươi cứ yên tâm. Ngươi sẽ nhanh chóng bình chân như vại. Hãy về đi, hãy tới phòng thu chi lĩnh năm lượng bạc. Coi như là ta mời ngươi cơm tối, ta không giữ ngươi lại nữa, ta còn có việc"."Vậy tiểu nhân xin cáo từ".



Nam nhân nọ đang định ra về thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Thiếu đông gia, có người cầu kiến".



Dương Duệ mở cửa ra hỏi: "Là ai vậy?"



"Đỗ Vân Phàm cùng đệ đệ của hắn".



Dương Duệ cười đắc ý nhìn nam nhân nói: "Vương chưởng quỹ, thế nào? Ta nói không sai. Ngươi hãy quay về chờ tin tốt của ta".



Nam nhân đó cũng rất cao hứng khi nghe Dương Duệ nói vậy nhưng ông ta sợ bị mấy người Đỗ Văn Hạo nhìn thấy bên vội vàng chắp tay cáo từ rồi ra ngoài theo lối cửa hông.Vương chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa vừa rời khỏi, lập tức Dương Duệ đi ra đại sảnh.Khi Dương Duệ từ trong đi ra đại sảnh đã thấy Đỗ Văn Hạo cùng với thiếu nữ giả dạng nam trang lần trước đang ngồi uống trà. Vương chưởng quỹ tiệm bán thuốc đang trò chuyện thân mật với Đỗ Văn Hạo.



Vương chưởng quỹ vội vàng đứng dậy khi thấy Dương Duệ đi ra. Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu vẫn không có động tĩnh gì.



Dương Duệ đi tới ngồi xuống đối diện với Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu. Tiểu nhị vội vàng bưng trà lên cho hắn.
Đỗ Văn Hạo dẫn Dương Duệ đi tới khu nhà phía đông. Trước đây Dương Dụê có nghe nói bên ngoài thành có một sơn trang rất rộng lớn nhưng giá tiền thực sự khá đắt nên những nhà giàu trong thành hoặc không muốn mua hay không đủ tiền. Bản thân Dương Duệ hắn thuộc nhóm người đầu. Hôm nay hắn thầm vô cùng hối hận khi tận mắt nhìn thấy toàn cảnh sơn trang này.



"Đỗ công tử quả thực là người hào phóng của quận Tú Sơn chúng ta" Dương Duệ cảm khái nói, giọng nói thầm hâm mộ cùng ghen ghét.



Đỗ Văn Hạo nói: "Mấy ngày nữa tiện nội sẽ lâm bồn, không thể cứ ở mãi khách sạn vì vậy mới phải mua nhà mới. Thật sự cũng bất đắc dĩ phải mua. Ha ha ha".



Khi đi qua một cổng vòm, Đỗ Văn Hạo chỉ ngôi nhà sau bụi trúc nói: "Dương công tử, ông ngoại công tử ở phía trước. Tại hạ đã bảo lệnh muội chờ ở cửa. Tại hạ không đi tiếp nữa".



Dương Duệ cứ tưởng nơi này là hậu viện của Đỗ Văn Hạo vì nơi này chính là chỗ đẹp nhất sơn trang nên trong lòng hắn không khỏi thấy ấm áp, hắn khom người nói: "Đa tạ Đỗ công tử" Nói xong Dương Duệ đi về phía trước.



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ khi nhìn theo bóng Dương Duệ. Dương Duệ này rốt cuộc là hạng người nào. Nếu hắn là một người lương thiện, nhất định sẽ không nhìn thấy ông ngoại mình sắp chết mà không cứu. Nếu vạn nhất Dương Thiên hộ không gặp được Đỗ Văn Hạo hắn mà gặp người khác thì sao? Nếu hắn là một người ti tiện nhưng nhìn phong cách của hắn lại khác hẳn với Dương Quang. Có lẽ một đại ác nhân khác với một tiểu ác nhân. Một người thì thâm trầm ẩn lộ, một người thì lộ hết ra ngoài. Thôi không nghĩ nữa. Để xem hai người nói với nhau những gì.



Dương Duệ đi về phía trước, qua một cây cầu mái vòm thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhạt đang đứng tựa vào một cây cột ở đình hóng mát. Trên ống tay áo thêu bông hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, những đường kim tuyến màu vàng, dáng vẻ thướt tha mềm mại như dương liễu trước gió. Khi đi tới gần Dương Duệ chỉ thấy tóc nàng búi cao, mày ngài, đôi mắt sinh động, làn da mịn màng, dìu dịu như ngọc, miệng anh đào không son mà đỏ. kiều diễm, gò má mịn màng. Làn gió thổi nhẹ làm vương những lọn tóc trên gương mặt càng làm nôỉ bật sự quyến rũ mê người của nàng. Đôi mắt thông minh không ngừng chuyển động, có chút nghịch ngợm, có chút bướng bỉnh, vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ không chút tỳ vết. Hai mắt nàng nhìn thẳng vào Dương Duệ. Dương Duệ thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là thiếu niên anh tuấn mình đã từng gặp sao? Quả thực là mỹ nhân trên thế gian này. Kha Nghiêu thấy hai mắt Dương Duệ nhìn mình giống như một Đăng Đồ Tử* thì cảm thấy như bị hắn nhìn thấu tất cả nên hung hăng trừng mắt nhìn Dương Duệ, bực bội nói: "Dương Duệ, đã nhìn đủ chưa?"



Lúc này Dương Duệ mới hồi phục tinh thần, hắn giả vờ cúi đầu nhưng trên thực tế là để che giấu sự xấu hổ của mình.



"Xin mời công tử"



"Xin Đỗ cô nương đi trước dẫn đường" Dương Duệ khiêm nhường nói.



"Ta không phải Đỗ cô nương. Ta họ Kha. Còn không biết gọi một tiếng Kha cô nương sao? Đúng là không thể chịu được loại công tử bột này" Nói xong Kha Nghiêu phất tay áo đi tới trước một căn phòng.



Dương Duệ không tức giận, hình như hắn đã quên mất mục đích tới đây củ mình. Hắn cười hì hì đi theo sau Kha Nghiêu, suy nghĩ miên man nhìn vào lưng nàng.



"Dương lão gia, cháu ngoại Dương Duệ của ngài tới.



Một lúc rất lâu sau trong phòng mới vang lên một giọng nói run rẩy: "Vào đi!".



Kha Nghiêu mở cửa ra thì thấy Dương Thiên hộ đang ngồi ở bàn, trang phục màu trắng. Bên cạnh ông ta là một chậu than, trên bàn gần cửa sổ có một lư hương, khói từ lư hương nhẹ bay lên, quyện lấy một nhành hoa sứ cắm trong một cái bình.



Dương Duệ đi vàp trong phòng, Dương Thiên hộ vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, ông ta chỉ uể oải nói: "Các người ngồi đi. Ta đã bảo người pha trà rồi".



Kha Nghiêu ngồi ở ghế cạnh cửa, không nói gì, nàng tiện tay cầm một quyển sách Dương Thiên hộ để trên bàn, mở ra đọc.



Dương Duệ thu lại vẻ mặt tươi cười lúc trước, hắn nghiêm mặt lại đi tới trước bàn nhìn quyển sách Dương Thiên hộ cầm trong tay nói: "Ta vẫn còn tưởng ông bất tỉnh nhân sự, không ngờ vẫn còn ở đây viết chữ, đọc sách. Quả thật không ngờ".



Dương Thiên hộ đặt quyển sách trong tay xuống, ông ta vuốt chòm râu bạc, mỉm cười nhìn Dương Duệ: "Chân thành thì thu lợi vô tận. Vô tận là thời gian dài. Dài là đường xa. Đường xa chính là xa xưa. Xa xưa là uyên bác. Uyên bác là cao minh. Uyên bác cũng là năm đấu. Cao minh cũng là. Cao minh cũng là vật phúc. Vật phúc cũng là lâu đời. Uyên bác, cao minh tương xứng với đất trời, vô cùng vô tận. Người như vậy không động mà biến, không hành động mà thành.



Dương Duệ cười nhạt, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Ông bảo ta tới đây để dạy những điều này sao?"



Dương Thiên hộ đứng dậy, đột nhiên ông ta cảm thấy choáng váng vì vậy đành phải ngồi xuống, thở dài nói: "Không phải Đỗ công tử cho thê thiếp tới đây sao? Tại sao lại là cô nương này?"



Kha Nghiêu chưa kịp nói, Dương Duệ đã nói trước: "Ông còn không biết vị cô nương này sao? Ta long trọng giới thiệu cho ông biết. Đây là Kha Nghiêu, ta chuẩn bị cưới Kha Nghiêu cô nương".