Tống Y

Chương 49 : Thần y chân chính

Ngày đăng: 19:16 18/04/20


Tuyết Phi Nhi cong môi đi tới bên người bên người lão thái thái, nói lớn: “Bà ơi! Thần y muốn thất hứa! Không chịu bái Đỗ đại phu làm thầy!”



Bàng mẫu hừ một tiếng: “ Tiền Bất Thu! Ngươi tự nuốt lời, còn dám cuồng vọng xưng là thần y!”



Tiền Bất Thu sắc mặt tái mét, đi tới bên giường khom lưng chăm chú quan sát nhị nãi nãi Ngọc Nhi: “ Nãi nãi, cảm thấy như thế nào?”



“Tốt hơn nhiều rồi…, có thể uống được một ít cháo…, đa tạ…, đa ta thần y đã quan tâm…”



Tiền Bất Thu ngồi xuống ghế ở bên giường ngưng thần chẩn mạch cho nhị nãi nãi. Một lúc lâu, chậm rãi đứng lên, trước tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu, âm thanh khàn khàn nói: “Không sai, bệnh của nhị nãi nãi đã qua cơn nguy hiểm, bệnh này…, đích thực là hắn đã chữa khỏi…!”



Tiền Bất Thu đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, thở dài một tiếng, vén y bào lên định quỳ xuống.



Đỗ Văn Hạo bước lên phía trước muốn đỡ lên, nhưng Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu ở đối diện lại bước lên, ngăn trở Đỗ Văn Hạo, giữ cánh tay Tiền Bất Thu lại.



Tiền Bất Thu ra sức vẫy mạnh, đẩy hai người đồ đệ ra, sau đó lập tức quỳ hai gối xuống, đập đầu lạy Đỗ Văn Hạo ba cái, miệng nói: “Tiền Ất khấu kiến sư phụ!”



Đỗ Văn Hạo thân thể chấn động, gấp giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Tiền Ất? Ngươi tên là Tiền Ất?”



“Đúng vậy!”



Đỗ Văn Hạo từ từ từng bước tiến lên, cúi người hỏi: “Ngươi…, ngươi thật sự là Tiền Ất, Tiền Trọng Dương?”



Khi Tiền Bất Thu quỳ xuống, Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu cũng có thể quỳ dập đầu theo, nghe thấy Đỗ Văn Hạo gọi tên Tiễn Bất Thu, hơi tức giận, cứng đầu cứng cổ nói: “Sư tổ, ngươi thật vô lễ, tại sao lại gọi thẳng tục danh của sư phụ ta…Nhưng mà cũng đúng, ngươi là sư tổ, đương nhiên có thể gọi tục danh của sư phụ ta,__ __ à! Không đúng, tại sao ngươi lại biết tên chữ của sư phụ ta là Trọng Dương? Sư phụ ta chưa bao giờ nói với ngoại nhân mà.”
“Ồ, xin chỉ giáo!”



“Ví dụ như ngài am hiểu nhất là về nhi khoa, không sai, nhi khoa lâm sàng ngài thật sự có kiến giải độc đáo, nhưng mà vẫn còn khuyết điểm. Chẳng hạn như ngài nhấn mạnh rằng thận âm hư, nhưng lại cho rằng trẻ nhỏ không có thận dương hư, cái này không đúng rồi…”



“Đủ rồi!” Tiền Bất Thu nhíu chặt mày, phất tay cắt đứt lời Đỗ Văn Hạo, nhìn chằm chằm Đỗ Văn Hạo ngạo nghễ nói: “Người trẻ tuổi…, ta khuyên ngươi một câu, thấy đủ phải thu, nếu cánh buồm căng quá, cột buồm sớm muộn cũng gãy!”



Đỗ Văn Hạo không biết những lời của mình, lọt vào lỗ tai bọn Tiền Bất Thu, trở thành những câu nói bậy bạ. Tiền Bất Thu vốn hàm dưỡng rất tốt, nhưng khi còn nhỏ trải qua đại biến làm cho tính tình hắn trở thành cao ngạo thậm chí có chút cổ quái, y thuật ngày càng cao minh, được người đời xưng là thần y, lại càng thêm kiêu ngạo. Nghe xong những lời này của Đỗ Văn Hạo , còn tưởng rằng hắn muốn châm chọc mình, cho nên mới mới tức giận, xuất ngôn cũng khó nghe.



Đỗ Văn Hạo sửng sốt: “Lời này của thần y là có ý gì…?”



Diêm Diệu Thủ ở một bên chỉ quạt giấy vào mặt Đỗ Văn Hạo nói: “Sư phụ ta nói ngươi đừng quá đắc ý! Một chút y thuật mèo cào đã kiêu ngạo cái rắm gì! Đừng cho là sư phụ ta bái ngươi làm thầy thì ngươi đã là rất giỏi, danh hiệu thần y không phải là tự nhiên mà có, ngươi mới hành y được vài ngày, sau này có lúc ngươi phải hối hận! Chúng ta sẽ cười lừa xem hát, hãy chờ xem!”



Hàm Đầu hoảng sợ, khuỷu tay huých nhẹ Diêm Diệu Thủ nói: “Sư huynh, tại sao ngươi có thể nói chuyện với sư tổ như vậy? Ngỗ ngịch phạm thượng là sẽ bị thiên lôi đánh xuống đó!”



“Ngươi! Cái tên Hàm Đầu này!” Diêm Diệu Thủ nhấc tay làm bộ mốn đánh: “Không cần sét đánh, ta liền đánh chết ngươi!”



Nghe xong lời Diêm Diệu Thủ, trong lòng Đỗ Văn Hạo tức giận, đang muốn châm biếm lại, Tuyết Phi Nhi tiến vào kéo kéo ống tay áo Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Đỗ lang trung, đừng để ý đến hắn, nên chữa trị mắt cho lão thái thái, việc này quan trọng hơn!”



Vừa rồi bọn họ nói chuyện liên tục như là rang hạt đậu, mấy người Lưu thị mở to mắt mà nghe, nghe thấy chỗ hiểu chỗ không, mãi cho đến giờ mới ngừng lại, vội vàng cùng cười nói: “Đúng vậy, đừng tranh cãi nữa, việc xem bệnh cho lão thái thái quan trọng hơn!”



:71: