Tống Y

Chương 491 : Bức thư đầu tiên

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Đỗ Văn Hạo cầm lấy bức thư nhìn Lâm Thanh Đại: “Sao, nhìn sắc mặt nàng như là có chuyện gì đáng sợ vậy”



Lâm Thanh Đại biũ môi: “Chàng tự xem đi, xem đi rồi khắc biết tại sao thái độ thiếp lại như vậy?”



Đỗ Văn Hạo bóc thư ra xem, bên trong có viết: “Giang thủy khô kiệt, hà thủy phiếm lạm”



Đỗ Văn Hạo: “Chàng cho là Dương lão gia có ý gì?”



Lâm Thanh Đại tinh bơ: “Thiếp sao biết được, cái gì mà giang thủy, cái gì mà hà thủy, rõ ràng là ra câu đố câm với ta, để xem chàng có thông minh không ấy mà”



Đỗ Văn Hạo sai thằng ngốc xuống lầu lấy rượu, sau khi nó đi hắn nói nhỏ: “Hỏi gì chứ, vẫn biết trên đời này người hiểu ta nhất chỉ có Lâm Thanh Đại hay sao, lúc này mà còn ra câu đó câm với ta sao, thật vô vị”



Lâm Thanh Đại cười thầm: “Nếu thiếp có một nửa sự thông minh của chàng và Dương Duệ thì tốt quá rồi, nhưng vấn đề là Dương lão gia viết cho chàng, sao mà thiếp hiểu được? thế nên mới hỏi chàng có hiểu hay không?”



Đỗ Văn Hạo lấy ngón tay trỏ trỏ vào trán Lâm Thanh Đại: “Quả là như vậy, ta cũng không ép nàng nữa, nhưng lão già này thần bí thật đấy!”



Đang nói thì thằng ngốc vui vẻ mang vài bình rượu đi vào.Khi rót rượu cho Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, thằng ngốc nhìn hai người, gắp một miếng thịt bỏ vô miệng, nhồm nhoàm nói: “Lão gia, hai người xem gì vậy, sao con không hiểu chút gì vậy”



Đỗ Văn Hạo không để ý đến nó nói: “Nói thế này, lão gia đó rất rõ, giang hẳn là Giang trưởng xự, hà thủy thì chắc là huyện lệnh Hà Trâm.Lâm Thanh Đại: “Trước đó trong đầu thiếp đã thoảng qua ý nghĩ này nhưng cảm thấy tức cười quá, nay Văn Hạo chàng nói vậy, xem ra không chỉ có phụ nữ thiếp cả nghĩ rồi”



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta vẫn nói là cảm giác của nàng đúng nhất mà, Cầm Nhi quá lý tính, hơn nữa quá lương thiện, Tuyết Nhi đảm việc nhà nhưng lại ít thay đổi, vẫn là nàng tốt”



Lâm Thanh Đại cúi đầu, cũng tại có thằng ngốc đó nên không tiện nói, may thay ngoài cửa có người gọi thằng ngốc, thằng ngốc cũng bối rối nên có cớ chạy ra ngoài.Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng ngại gì chứ? Ta nói thật mà!”




Lâm Thanh Đại: “Ai nói vậy, những người ở tầm tuổi phu nhân đều đã lưng còng chống gậy, xem lão phu nhân, người còn tráng kiện, bước đi nhanh nhẹn, chỉ cần phu nhân muốn luyện là được”



Đỗ Văn Hạo đứng cạnh làm thinh, hắn nghĩ sao trước nay không nhìn ra Lâm Thanh Đại lại có khả năng nịnh hót như vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy không có gì kì lạ cả, một phụ nữ muốn làm tốt một chủ tiệm thuốc thì cái gì cũng phải đích thân làm, làm nhiều rồi sẽ có kinh nghiệm.



Nghĩ đến đây, nhìn Lâm Thanh Đại hàng ngày nói cười, so với hôm nay, tuy nói cười không nhiều, nhưng lại khiến cho một phu nhân cười nói vui vẻ, không phải vì bản thân mà vì cái nhà này, hắn càng thương người con gái này hơn.Lão phu nhân đắc ý nói: “Đương nhiên, ngày nào ta cũng cố leo lên đỉnh núi phía sau, đã mười mấy năm rồi, đến a hoàn cũng không theo kịp ta”



Lâm Thanh Đại cười: “Vậy thì được, dù gì thì Giang trưởng cự không có nhà nhưng chúng ta đứng đây nói chuyện cũng không hay lắm, vậy vãn bối xin phép về trước ”



Lão phu nhân thấy Lâm Thanh Đại muốn đi, đột nhiên thấy không nỡ, trong nhà vốn không có lấy một người có thể nói những chuyện mình thích thú quan tâm, nay tình cờ gặp được một người, e là sau này sẽ không gặp được nữa, còn không mau giữ người ta lại sao!?“Hay là hai người vào nhà ngồi đợi, chắc con trai ta sắp về rồi cũng nên”



Đỗ Văn Hạo lúc này mới đi lên bậc cửa chào hỏi.



Lâm Thanh Đại giới thiệu: “Đây là lão gia nhà tôi, cũng là trưởng cự của tiệm thuốc chúng tôi”



Đỗ Văn Hạo: “Tại hạ họ Đỗ tên Vân Phàm, xin bái kiến lão phu nhân”



Lão phu nhân thấy Đỗ Văn Hạo mặt mũi sánh sủa, nói năng lễ phép đâu ra đấy, trái ngược với thằng con nát rượu của mình nên rất thích, vội mời hai người vào trong phủ.Mùng 1 tháng chạp, chợ thuốc bắt đầu mở.Trước đây Đỗ Văn Hạo không có cơ hội cùng Lâm Thanh Đại đi nhập thuốc nên không có cơ hội trải nghiệm, nay tận mắt nhìn thấy, chợ thuốc quả là thật náo nhiệt.Chợ này rộng khoảng một nghìn mét, quay về hướng đông, trên cửa có treo một tấm lụa đỏ, cao khoảng 10m, hai bên có thờ thần tài và bồ tát Dược Vương, nơi đó xếp cao đồ cúng.



Trước khi mở chợ cần chọn giờ trước, bậc trưởng bối phân theo cao thấp lần lượt thắp hương, bái tổ xong mới chính thức họp chợ.Chợ đông nghịt, thương nhân tứ phương đều tụ họp về đây, vô cùng náo nhiệt.Lúc mở chợ, ba người Đỗ Văn Hạo chưa thấy bất kì người nào của tiệm thuốc Dương thị nên đi xung quanh hỏi thăm, hỏi ra mới biết Dương gia này xưa nay làm ra cao giá, bọn họ rất ít khi tự đến, đều tự mình đưa ra hóa đơn rồi tiệm bên này gửi thuốc đến, hơn nữa họ chỉ làm ăn với Giang thị, ai mà không biết Giang thị là thương nhân nổi tiếng nhất Đại Lý, có thể mắc nối được với họ là buôn bán đã thành công một nửa rồi.Đỗ Văn Hạo nghĩ tên Dương Duệ này không lộ mặt càng tốt, dù gì thì Lâm Thanh Đại cũng rất được mẹ Giang Hoài Viễn yêu quý, thậm chí còn nhận lời đi leo núi cùng, hai người cố tình cáo từ trước khi Giang Hoài Viễn về, không muốn có thêm phiền phức, vốn định tìm thẳng Giang Hoài Viễn nhưng nghĩ lại thì chuyện gặp Giang mẫu lại là chuyện tốt.Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Đỗ Văn Hạo, sau khi đi dạo hết chợ, mỗi người đều có dược liệu trên tay, nhưng chỉ cần nghe nói bọn Đỗ Văn Hạo là người đến từ Tú Sơn thì nhất định không bán, có trả giá cao hơn cũng không bán, hết chợ, ba người tay không ra về, dù đã biết trước nhưng ai nấy cũng thấy chán nản.Chợ thuốc mở trong vòng nửa tháng, Đỗ Văn Hạo lại bình chân như vại, thuốc của vị khách đó uống mấy ngày mới có hiệu quả, Đỗ Văn Hạo suốt ngày ở quán trọ đọc sách, Lâm Thanh Đại thì ngày nào cũng leo núi với Giang mẫu, không nói không rằng, cũng không hỏi gì cả, thằng ngốc thì không có việc gì làm chỉ ngồi uống nước chỉ hóng chuyện này chuyện nọ.



Thoắt cái đã mười ngày trôi qua.Ngày hôm đó, Lâm Thanh Đại sáng sớm đã leo núi với Giang mẫu như mọi khi, Đỗ Văn Hạo thì ở quán trọ đọc sách thì đột nhiên có người gõ cửa.