Tống Y

Chương 497 : Nước cờ hiểm

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Tôn Hòa khục khặc, nhìn xung quanh, cảm thấy tuổi tác Tiền Bất Thu còn trẻ vậy mà đã có đệ tôn rồi, người này chắc chắn là Đỗ Vân Phàm rồi, thế là mặc kệ thằng ngốc hắn đến thẳng bàn của Tiền Bất Thụ.Tiền Bất Thụ đang bắt mạch cho một đứa trẻ bị phong hàn, thấy có người đứng giữa chắn tầm nhìn bèn nói: “Lão gia đứng ra xếp hàng đi, mọi người đến trước, lão gia đừng đứng đây ảnh hưởng đến việc tôi chữa bệnh cho người khác”



Người đến chữa bệnh không nhận ra quan phụ mẫu, mọi người mới chỉ được nghe qua nhưng chưa ai được gặp cả, nghe Tiền Bất Thụ nói vậy thì mọi người phá lên cười.Tôn Hòa muốn nóng giận lắm nhưng nghĩ Đỗ Vân Phàm này vẫn có ý tứ nên nói: “Ta không đến chữa bệnh mà đến tìm người”



“Tìm ai?”



“Tiên sinh”



Tiền Bất Thụ cúi đầu viết đơn rồi nói: “Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?”



Tôn Hòa nói: “Mời tiên sinh đến phủ một chuyến chữa bệnh cho người nhà”



Tiền Bất Thu viết xong đơn thuốc đưa cho mẹ đứa trẻ, sau đó chỉ vào hàng dài xếp sau lưng Tôn Hòa nói: “Ngại quá, ngài xem còn bao nhiêu người đợi thế kia, bây giờ không đi được đâu”



Tôn Hòa biết những lang trung bình thường mà có chút tài thường tỏ ra cao giá, hơn nữa bản thân cũng không tiện tiết lộ thân phận đành nói: “Tiên sinh xem ở đây vẫn còn những lang trung khác mà? Có thể…”



Tiền Bất Thu xưa nay tính tình cổ quái, thường không thích những người có tiền làm gì có đặc quyền muốn là được: “Thật sự không được, tôi mà đi thì hóa ra mọi người đợi vô ích sao, xếp sang hàng khác lại mất thời gian, ngài cũng nên nghĩ cho những người này chứ!”



“Ngươi thật là sao không biết tốt xấu gì thế, ta nói ngọt với ngươi mà ngươi còn ra vẻ ư!”



Tiền Bất Thu lại không quan tâm đến người khác đối với mình thế nào: “Xin lui ra cho, mọi người đang đợi để được chữa bệnh, ngài đứng đây thì mọi người lại phải đợi tiếp đấy”



Người đàn ông bên cạnh nói: “Ông tránh ra đi, ông đứng đây làm sao lang trung bắt mạch cho tôi được”



Kha Nghiêu vẫn đứng ngoài quan sát, thấy ai cũng có ý kiến bèn xông vào nói: “Vị tiên sinh đây hay để muộn một chút hãy tới, bây giờ thực sự là không có thời gian”



hắn thấy cô nương trẻ tuổi xinh đẹp ra nói với mình cũng không tiện nói, chỉ đành đứng tránh ra nhưng không bỏ đi.Kha Nghiêu: “Hay tiên sinh ra xếp hàng đi”



Tôn Hòa à một tiếng nghĩ, mình đường đường là tri huyện mà lạ bắt mình xếp hàng sao, đúng là chưa gặp chuyện này bao giờ: “Hay cô nương nói với Đỗ lang trung một tiếng được không, tôi có thẻ chi thêm bạc để ông ấy khám bệnh”



“Tiên sinh tìm lão gia nhà tôi sao?”



“Đúng vậy”



“Vậy tiên sinh nói gì với Tiền lang trung vậy?”



Tôn Hòa ngơ ngác: “Chẳng nhẽ vị này không phải lang trung Đỗ Vân Phàm?”



Kha Nghiêu cười ha hả: “Ai nói với tiên sinh đây là lão gia nhà tôi?”



Nói rồi Kha Nghiêu chỉ chỉ vào Đỗ Văn Hạo đang ngồi cạnh Tiền Bất Thu.“Tôn Hòa dở khóc dở cười: “Cô nương dừng đùa tôi nữa, người kia còn trẻ như vậy, nhìn là biết là đồ đệ của Đỗ Vân Phàm mà”



“Ta đâu có đùa với tiên sinh, tiên sinh tự mình đến hỏi thì biết thôi”



Nói rồi Kha Nghiêu cười ha hả bỏ đi.Tôn Hòa nghĩ kĩ rồi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, vừa may Đỗ Văn Hạo vừa bắt mạch xong cho một người nên đang ngồi không.“Xin hỏi các hạ có phải Đỗ Vân Phàm lang trung không?”



Lúc nãy Đỗ Văn Hạo đã nhìn thấy người này tranh cãi với Tiền Bất Thu, ai dè người này vẫn chưa đi bèn gật đầu nói: “Đúng vậy”



Tôn Hòa thấy người này mới chỉ có hơn hai mươi tuổi, mặt mũi thanh tú, không giống so với Đỗ Vân Phàm mà hắn tưởng tượng một chút nào, Tôn Hòa ngồi xuống lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Các hạ là Đỗ Vân Phàm?”



Đỗ Văn Hạo bật cười: “Rốt cuộc là tiên sinh tìm tôi hay tìm đồ đệ của tôi?”



“Đồ đệ của cậu?”



Tôn Hòa kinh ngạc chỉ vào Tiền Bất Thu mà hỏi.Tiền Bất Thu khó chịu nói: “Kinh ngạc gì chứ? Ta không thể là đồ đệ của Đỗ lang trung sao?”



Tôn Hòa cảm thấy hơi kì lạ, sao một người trẻ thế lại là sư phụ của người có tuổi dường kia, thật là…“Tiên sinh tìm ta có việc gì?”



Tôn Hòa ngần ngại về tuổi của Đỗ Văn Hạo, còn trẻ thế kia mà cũng có thể chữa bệnh cho người ta sao? Nhưng Dương Duệ ca ngợi người này hết lời cơ mà, hắn chắc không dám lừa bản quan nói cái gì có thể cải tử hoàn sinh chứ! Đây chính là người khiến cho Vương thần y gỡ tấm hoành phi ‘thần y’ xuống đó sao?Đỗ Văn Hạo thấy Tôn Hòa không nói gì bèn nói: “Nếu tiên sinh không có chuyện gì về cho, bênh nhân của tôi còn xếp hàng rất đông”



Tôn Hòa vội nói: “Có chứ, đương nhiên là có, bản..e hèm, cái này…ta muốn mời tiên sinh đến hàn xá bắt mạch cho người nhà ta”



“Quý phủ là…?”



Tôn Hòa có phần đắc ý nói: “Đi là biết thôi!?”



“Khám bệnh tại nhà tiền công lấy gấp đôi đấy!”



“Tiên sinh mà chữa được thì gấp mười lần cũng được!”



Ngũ Vị Đường mà bọn Đỗ Văn Hạo mới mở cũng có quy định giống trước kia, để thằng ngốc, Tiền Bất Thu, Diệu Thủ khám bệnh, bệnh phụ khoa có Kha Nghiêu và Tuyết Sương Nhi phụ trách, nếu không chữa được mới tìm đến Đỗ Văn Hạo.Ngũ Vị Đường này vẫn chưa có tiếng lắm, hầu hết người đến khám bệnh đều là cảm sốt thông thường, không có chứng gì phức tạp cả, vì vậy Đỗ Văn Hạo nhàn rỗi, thi thoảng khám bệnh hay ra ngoài chữa bệnh.Nghe Tôn Hòa kiên quyết yêu cầu về nhà hắn chữa bệnh, nhìn qua thì cũng không giống với người bình thường, nếu không phải là đại quan quy ẩn thì cũng không phải hạng nên đắc tội thì hơn, nghĩ vậy hắn bèn dặn dò mọi người vài câu rồi mang thằng ngốc đi cùng Tôn Hòa ra ngoài.Đi đến đầu đường thì thấy có một chiếc xe ngựa đang đợi sẵn, bên cạnh có người đánh xe chuyên dụng của nha dịch, chẳng nhẽ đây là người của nha huyện?“Mời tiên sinh lên xe”



Đỗ Văn Hạo không nói gì liền lên xe cùng thằng ngốc, nghe thấy Tôn Hòa nói với nha dịch: “ĐI vào cửa phụ, trực tiếp đưa đến chỗ phu nhân”



“Vâng đại nhân”




“Sao có thể nghe nó được cơ chứ? Lạc Kì còn nhỏ chưa biết thiệt hơn, tôi chỉ có một đứa con gái, tôi…”



phu nhân không nói được nữa bật khóc.Tôn Hào an ủi: “Xem ra tên Đỗ Vân Phàm này cũng không phải hữu danh vô thực, ta đến Dương gia gặp bà vợ La Tứ nương của quản gia nhà đó nàng biết không? Lang trung Tú Sơn này đều nói cái thai trong bụng bà ta chết rồi, thế mà tên Đỗ Vân Phàm lại nói còn sống, sau đó kê đơn, người ta bây giờ sắp lâm bồn rồi”



“Thần kì vậy sao?”



Tôn Hòa gật đầu: “Đó là nàng chưa đi xem việc kinh doanh Ngũ Vị Đường của tên Đỗ Vân Phàm đó, người ta đã chắc chắn như vậy, Lạc Kì cũng muốn thử, thì chúng ta hãy tin người ta một lần đi”



Phu nhân trầm ngâm rồi nói: “Tên Đỗ Vân Phàm này lúc mới gặp tôi không dám tin đó là đại phu”



Tôn Hòa cười: “Được rồi, chúng ta đi thăm Lạc Kì, mấy tháng nay chúng ta đã trách nhầm nó rồi”



Phu nhân nhớ đến câu nói của Đỗ Văn Hạo bèn thở dài: “Đỗ tiên sinh nói là việc chúng ta nên làm là chăm sóc quân tâm nó chứ không phải nghi ngờ trách móc nó, đi thôi”



Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc về đến Nguc Vị Đường thì đã thấy Dương Duệ ngồi vắt chân chữ ngũ trong phòng khách, trông rất nhàn nhã tự đắc.Đỗ Văn Hạo lại gần thấy gương mặt của hắm sầm lại như đang âm mưu gì vậy, chưa kịp nói gì thì hắn đã mở miệng: “Vân Phàm lão đệ, nghe nói hôm nay đệ ra ngoài chữa bệnh?”



Đỗ Văn Hạo cười gật đầu không nói phuro phủi tay áo rồi ngồi xuống ghế.Dương Duệ cười nói: “Nghe nói nhà đó có thế lắm, sao rồi? khám ra bệnh gì? Người bệnh có nặng không?”



Thằng ngốc nói: “Dương lão gia hôm nay lại rảnh đến đây hỏi bệnh tình của người ta sao? Đúng rồi, người ta sao không mời thần y của quý tiệm đến vậy?”



Dương Duệ: “Người ta nghe danh sư tổ ngươi mà tới, Vương đại phu chúng ta làm sao so được với Đỗ lã gia của cá người chứ?”



Thằng ngốc đặt hộp thuốc xuống nói: “Cũng phải”



Đỗ Văn Hạo trợn mắt dọa thằng ngốc rồi cười nói với Dương Duệ: “Ngại quá, trẻ con không biết nói dối”



Dương Duệ càng bối rối hơn bèn ho hắng thay đổi chủ đề: “Nhà giàu đó bị bệnh chắc không tiếc bạc đâu, chữa không được lại hủy hoại danh tiếng của lão đệ khắp thiên hạ, lão đệ mới đến đây chưa lâu chớ sơ xuất”



Đỗ Văn Hạo nói: “Đệ hạ cũng nghĩ vậy, đa tạ Dương huynh đến đây nói cho đệ, đệ thấy khí sắc huynh không tốt, đã tìm Vương trưởng cự xem cho thế nào chưa?”



“Ta không sao, chỉ là không chịu nghỉ ngơi thôi, có thể tiết lộ cho ta biết người bị bệnh là ai không?”



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Chưa thấy huynh quan tâm đến người khác như thế bao giờ! Hôm nay có chuyện gì à?”



Dương Duệ nói: “Xem đệ kìa, bây giờ đệ nổi danh khắp đất Tú Sơn này, quan tâm một chút không được sao”



Nụ cười của Đỗ Văn Hạo như sắc lại, hắn đứng dậy nói: “Thật ngại quá, không thể được!”



Nói rồi hắn chắp tay sau lưng đi ra.Dương Duệ muốn đuổi theo nhưng thằng ngốc ngăn lại nói: “Dương lão gia, lão gia hãy quay về đi, hôm nay sư tổ chúng tôi ra ngoài chữa bệnh đã mệt lắm rồi”



Hắn đành tròn mắt nhìn Đỗ Văn Hạo đi mà không can tâm, thế là nói với thằng ngốc: “Đúng rồi, không phải ngươi cũng đi sao? Nói cho ta biết đi?”



Thằng ngốc nói: “Đúng là tôi có đi, nhưng sư tổ chúng tôi không thể nói thì lão gia cho rằng tôi sẽ nói gì với lão gia đây?”



Nói rồi hắn trợn mắt lên nhìn Dương Duệ.“Ngươi…ngươi, sao ta nói được ngươi bây giờ! Thật đúng là, không phải là huyện thái…thôi, ta đi vậy”



Dương Duệ tự biết là đã xảy miệng nên phủi đít ra về.Thằng ngốc ra hậu viện thì thấy Đỗ Văn Hạo đang nói chuyện với Kha Nghiêu.“Sư tổ, con thấy hình như tên Dương Duệ kia biết chuyện chúng ta đến chỗ huyện lệnh thái gia, lúc nãy xảy miệng hắn có nói gì đó”



Kha Nghiêu cười nhạt: “Chúng ta cũng đang nói chuyện này đây, lúc nãy có người đến khám bệnh trông thấy tri huyện đại nhân mang hai người đi đã nói với ta rồi, là Dương Duệ bảo ông ta đến tìm lão gia nhà ta, đúng là cáo đến nàh gà, không có gì tốt đẹp cả!”



Đỗ Văn Hạo: “Dương Duệ như lường trước được việc đây là ca bệnh khó nên mới xúi Tôn Hòa đến tìm chúng ta.



Nếu chữa được hắn sẽ bảo nhờ có hắn tiến cử, nếu không được hắn sẽ thừa cơ loại bỏ chúng ta, vốn trong mắt hắn là chướng ngại vật”



Kha Nghiêu: “Không biết họ đã bàn xong chưa? Nếu để bệnh nặng quá thì thang thuốc đó của lão gia con có tác dụng nữa không?”



Đỗ Văn Hạo thở dài: “Không biết, chỉ biết trông vào tạo hóa của Tôn tiểu thư thôi, nếu ban đầu chỉ là tắt kinh thì chỉ cần uống mấy thang thuốc là xong, đồng thời ngưng dùng đại hoàng là được, lại còn nói thần y gì nữa chứ, đúng là đồ hại người!”



Thằng ngốc nói: “Lúc mới nhìn thấy vị tiểu thư đó con sợ phát khiếp, trông như khung xương vậy, mặt vàng vọt xanh xao, lúc mẹ cô ấy nói cô ấy mới mười tám mà con tưởng ba mươi tám chứ”



Kha Nghiêu: “Đáng sợ như vậy sao?”



Thằng ngốc đang định nói tiếp thì Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi, về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, mình đã hứa với người ta thì phải giữ lời, không được thất tín”



Thằng ngốc vội dạ vâng: “Đúng rồi, sư tổ, con thấy tên Dương Duệ như đang bệnh, mà bệnh không nhẹ đâu”



Kha Nghiêu nói: “Tốt hơn là hắn chết đi”



Đỗ Văn Hạo bật cười: “Nàng hận hắn đến vậy sao!? Nhưng đúng là ta cũng thấy hắn bị bệnh, dù gì thì cũng không liên quan đến chúng ta”



Kha Nghiêu: “Đúng vậy, ăn thôi ăn thôi, thiếp đói lắm rồi”