Tống Y

Chương 504 : Bò cạp

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Đỗ Văn Hạo nói: “Câu ta hỏi ngươi ngươi vẫn chưa trả lời! Một tháng chuyện phòng the mấy lần?”



“Gần như ngày nào cũng có.



Có khi ngày còn hai lần, tóm lại là không nhớ nổi.



Nhớ những thứ đó làm gì? Tuổi của chúng ta không phải muốn thế nào là được như thế sao?”



Đỗ Văn Hạo điềm nhiên cười nói: “Thật sao? Ngươi có biết tuối của ngươi nếu không có điều chỉnh chuyện đó thì hậu quả sẽ như ngày hôm nay không? Sẽ không còn muốn thế nào là được như thế nữa, biết không?”



Dương Duệ không biết nói gì, mãi hồi lâu mới lí nhí: “Cho ta đắp chăn đi, lạnh quá!”



“Không được, để vậy cho thoáng, ngươi không thấy chỗ đó của ngươi ra nhiều mồ hôi sao? Ta cứ bảo sao lại thối thế! Có phải lâu rồi không lau rửa phải không?”



“Còn không dám động vào, làm gì dám rửa ráy gì!”



“Thế là phải rồi, từ hôm nay sáng trưa chiều mỗi ngày dùng nước thuốc ta kê cho để rửa, không được thiếu lần nào”



“Một ngày 3 lần khác gì lấy mạng ta?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi không rửa cũng được thôi, cứ trơ mắt ra mà nhìn cái của quý đó của ngươi nát dần đi”



Dương Duệ đành chịu, đó là thể diện của đàn ông quan trọng hơn tất thảy, mình còn trẻ mà nhìn thấy mĩ nữ mà không làm được gì thì sao được, thế là hắn đành gật gật đầu đồng ý.“Đi tiểu tiện có màu gì?”



Dương Duệ sợ rúm vào, nhưng hắn sợ đồ chơi của hắn nát như Đỗ Văn Hạo nói, thế là gồng người lên nói: “Hàng ngày màu sắc đều…đều bình thường, chỉ là lúc làm màu có…trắng, hơn nữa tứ chi lạnh buốt, bụng..cũng lạnh”



Đỗ Văn Hạo dùng tay đụng vào bụng và tứ chi của Dương Duệ, quả nhiên là lạnh băng, lúc này mới cho hắn đắp chăn vào.Nhìn lưỡi thì thấy cuống lưỡi trắng nhợt, hắn quay ra cửa bảo Dương Thiên Hộ lấy đơn thuốc trước đưa cho hắn xem, rồi quay vào phòng nói với Dương Duệ: “Yên tâm an dưỡng đi, bệnh của ngươi rất nghiêm trọng, không thể coi thường được, nếu ngươi không ngoan ngoãn làm theo lời ta thì sẽ phải chịu cảnh người tóc bạc tiễn người tóc xanh đấy.”



Dương Duệ vội nói: “Ta nghe ta nghe tiên sinh là được chứ gì, tiên sinh có thể nói cho ta biết bệnh của ta có chữa được không?”



“Không phải không có cách chữa, nhưng về sau mộ tháng chỉ được có hai lần chuyện phòng the!”



“Nếu quá thì sao?”



“Hì hì, nếu quá thì anh bạn nhỏ của ngươi sẽ nói cho ngươi biết làm sao”



Dương Duệ tuy không biết sẽ làm sao nhưng hắn dám chắc hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn thế nàu rất nhiều, nhưng không còn cách nào nữa! Ai bảo đại phu trong nhà không có bản lĩnh trị được chỗ đau của mình! Hắn đành gật đầu khách khí tiễn Đỗ Văn Hạo ra cửa.Dương Thiên Hộ vội chạy lại: “Đỗ tiên sinh, bệnh của Duệ Nhi…”



“Lão gia không cần lo lắng, tuy nói là đã để lâu nhưng theo tại hạ thấy vẫn còn thuốc chữa, chỉ cần nghỉ ngơi là được”



“Vậy thì tốt vậy thì tốt!”



Dương Thiên Hộ thở phào.Đỗ Văn Hạo kê đơn xong đưa cho Dương Thiên Hộ, còn dặn dò một hồi, đi đến cửa thì tình cờ gặp Vương trưởng cự của tiệm thuốc Dương thị.“Đỗ tiên sinh, tiểu nhân đang định đi tìm tiên sinh đây.



Sao rồi? Bệnh của thiếu đông gia có nghiêm trọng không?”



“Có chút rắc rối nhưng vẫn cứu được”



“Tiên sinh kê thuốc gì, có thể cho tiểu nhân xem được không?”



“Ta đã xem đơn thuốc Vương trưởng cự kê rồi, chỉ khử hàn mà quên bổ thận, do bị lạnh mà chuyện phòng the quá độ nên hạ thân bị đau.



Nhìn sắc mặt xám xanh, thần thái mệt mỏi, lưỡi trắng nhợt, thích ấm sợ lạnh, bên dưới sưng đau, tiểu tiện có màu trắng, bên trái lại to hơn mà lại rủ xuống, bụng dưới thường xuyên đau ra mồ hôi, tứ chi lạnh như băng, mạch nặng.



đó chính là chứng âm hàn ngưng tụ, cần ôn kinh tán hàn”



Vương trưởng cự gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ có điều tại hạ không chú ý đến chỗ đó của thiếu đông gia, tưởng là do bị lạnh, vẫn là tiên sinh quan sát tỉ mỉ”



“Vậy ta không cần nói chắc Vương trưởng cự cũng biết ta kê đơn gì phải không?”



Vương trưởng cự cười ngần ngại đáp: “Dùng canh cho thêm quế chi ạ?”



“Không sai, nhưng dương khí tàn tận, cần phải cho thêm táo, đương quy và gừng dùng cũng thịt bò là có thể có hiệu quả”



“Xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo thêm”



“Dâm nhiều hại thận, lại bị dính nước lạnh nên càng hại thận dương khiến âm hàn ngưng tụ, kinh mạch không ổn định, cái gọi là “Chư hàn thụ dẫn, tiết thuộc vu thận”



chính là cái này, dùng canh quế chi là để ôn kinh tán hàn dương hồi lại giảm đau”




Lâm Thanh Đại: “Xem lão gia kìa, lại bẫy thiếp rồi, biết là quanh thiếp không có hạng tiểu nhân giống Triệu thị như Cổ Hoa Lạc, lại còn cố ý chọc tức thiếp, cẩn thận thiếp bỏ mặc đấy”



Nói rồi quay mặt đi.Đỗ Văn Hạo cười kéo Lâm Thanh Đại ôm vào lòng nói: “Thôi mà, không nói chuyện nhà ta nữa, nói chuyện bọn họ đi”



“Cũng không cần, chỉ cần nói thiếp phải làm gì thôi”



Đỗ Văn Hạo chỉ chỉ vào cái mũi cao của Lâm Thanh Đại nói: “Còn nói không hiểu, ta thấy người hiểu nhất là nàng đấy”



Lâm Thanh Đại cười lớn, rồi hai chụm đầu vào thì thầm to nhỏ.Không biết trời tối tự lúc nào.Cổ Hoa Lạc ngày nào uống thuốc xong cũng cần ngủ một lúc, hôm nay cũng vậy, do đó Yến Dật và Yến Tử định đến nói chuyện với Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại.Đi ra từ tiểu viện của Hoa Lạc, Yến Dật đứng lại, hình như ông ta nghe thấy gì đó.Yến Tử: “Cha, cha đứng đó làm gì vậy?”



“Tử Nhi, con đi tìm Vân Phàm ca ca và tẩu tẩu lại, ta đi chỗ này sẽ quay lại ngay”



Nói rồi đi theo hướng ngược lại.Yến Tử chưa kịp hành động gì đã thấy Đỗ Văn Hạo tiến về phía mình.Triệu thị vốn tên là Triệu Mai Hoa, một cái tên quê mùa, thế nên ngoài Yến Dật lúc trên giường gọi bà ta là Mai Hoa thì e rằng cả Yến gia trại chỉ có Yến Đồng biết cái tên đó.Âm thanh mà Yến Dật nghe thấy không xa là âm thanh chỉ có ông ta và Triệu thị nghe hiru, đó là dùng lá cây thổi, là Yến Dật dạy Triệu thị.“Mai Hoa, có phải nàng không?”



Yến Dật đi như chạy về phía bờ sông ngoài rừng trúc, lo lắng nhìn xung quanh, hạ thấp giọng gọi, ông ta không dám lớn tiếng, sợ người khác nghe thấy.Cuối cùng ông ta nhìn thấy ánh đèn trong một túp lều gần đó, thấy bờ sông có một bóng người ngồi rất giống Triệu thị.“Chủ nhân, nô gia biết chủ nhân sẽ đến mà”



Triệu thị quay lại mặt mũi thê lương.Yến Dật chạy lại, Triệu thị đứng dậy, hai người ôm chặt lấy nhau.“Mai Hoa, sao nàng về được đây?”



“Nô gia muốn trước khi chết được nhìn thấy chủ nhân và Toàn Nhi”



Triệu thị nức nở nói.Yến Dật thấy buồn, ôm Triệu thị càng chặt hơn.“Là Yến Đồng nói cho nàng đúng không?”



“Vâng, nô gia biết nô gia đi là không có ngày trở lại, nhưng nô gia nhớ chủ nhân nhớ Toàn Nhi, nhớ đến những ngày chúng ta ở bên nhau, muốn chủ nhân ôm chặt nô gia thế này, nói những lời êm tai, không biết chủ nhân có khỏe không”



“Đừng nói nữa, để ta đi xin Hoa Lạc giữ nàng lại, cô ấy nhất định thương Toàn Nhi mà giữ nàng lại, đi nào!”



Triệu thị níu lại nói: “Không thể được, không cần đâu.



Phu nhân sẽ không tha cho nô gia đâu, nô gia phải đi, nhưng nô gia không nỡ xa chủ nhân, chủ nhân biết không? Nô gia vẫn muốn sinh con cho chủ nhân, nhưng…”



“Vậy chúng ta cùng đi! Ta đem nàng và Toàn Nhi cao chạy xa bay được không?”



“Chúng ta sẽ ở đâu, ăn gì, uống gì? Chủ nhân biết Cổ Hoa Lạc giấu vàng bạc châu báu ở đâu không? Ít nhất cũng phải mang cái gì đi theo chứ, chúng ta 3 miệng ăn mới có thể sống xót được”



Yến Dật lắc đầu.“Chủ nhân xem chủ nhân đã ở cùng phu nhân hai mươi mấy năm mà lại không biết số vàng bạc phu nhân thi thoảng mang ra dùng giấu ở đâu, sao có thể nói phu nhân yêu chủ nhân! Nô gì yêu chủ nhân có thể chết, chủ nhân biết không?”



“Ta biết, ta biết nhưng…”



“Nhưng chủ nhân không từ bỏ được tất cả, không muốn quay lại những ngày cơ cực nữa.



Từ một nô tài của Cổ gia thành chủ nhân của Yến gia trại bây giờ, không cho mọi người gọi là lão gia thiếu gia mà phải gọi là chủ nhân là hi vọng mình vĩnh viễn là chủ nhân của người khác mà không lại là nô tài nữa đúng không?”



Yến Dật im bặt vì Triệu thị nói đúng suy nghĩ của mình.“Yến Dật, ông yêu tôi không?”



Yến Dật nói ‘yêu’ chắc nịnh.“Vậy chúng ta không cần đi nữa, Cổ Hoa Lạc đó dù gì cũng là người sắp chết, chúng ta đuổi cô ta đi, cô ta không chịu đi thì giết, như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau rồi”



Yến Dật sững người, ông ta vẫn chưa nói với Triệu thị, tuy mình yêu Triệu thị nhưng cũng yêu Hoa Lạc.



Đó là người phụ nữ xinh đẹp, từ đầu đến chân có một sức hấp dẫn khiến người ta khó cưỡng lại, mà những thứ này Triệu thị đều không có, cũng không bao giờ học bắt chước được, ông ta không muốn mất ai cả.Triệu thị biết ông ta không nhẫn tâm bèn nói: “Ông nói yêu tôi, nay xem ra chỉ là dỗ cho tôi vui mà thôi.



Thôi, tôi đành chết trước mặt ông vậy”



Nói rồi nhảy xuống sông.Yến Dật túm lấy tay áo Triệu thị, hai người dằng co, Triệu thị khóc òa lên.Yến Dật vội bịt miệng Triệu thị lại: “Được, bà cô của tôi, im lặng một chút được không để cho ta nghĩ?”



Triệu thị thấy Yến Dật đã mềm lòng bèn rút ra một cái lọ nhỏ đưa cho Yến Dật.“Gì đây?”



Triệu thị cười nhạt: “Chủ nhân về cho vào trà của Hoa Lạc là được”



Yến Dật đau khổ nhìn Triệu thị, bà ta lại làm mặt đáng thương dựa vào lòng Yến Dật nói: “Cầu xin chủ nhân, nô gia muốn mãi mãi bên chủ nhân”



Yến Dật do dự mãi mới gật đầu: “Được, nàng đừng đứng đây, không an toàn đâu, nàng đợi ta ở sau núi, đúng rồi, Yến Đồng thì sao?”



“Ông ấy ở sau núi đợi chúng ta, định gặp chủ nhân và Toàn Nhi rồi đi, nhưng nô gia thật không nỡ”



Yến Dật đã bị làm cho lung lay, ông ta biết tình yêu cho Hoa Lạc là thấp kém.



Tuy cũng là yêu mình nhưng cô ấy ở mãi trên cao, thậm chỉ lúc hai người cùng ở trên giường cũng do cô ấy nói, nêu không vui thì không được lại gần, nghĩ đến đây Yến Dật cắn răng hạ quyết tâm nói: “Vậy nàng đến sau núi tìm Yến Đồng, trời sáng ta sẽ đến tìm hai người.