Tống Y

Chương 509 : Nhược thê hãn thiếp

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Cổ Nhất Phi nói: "Vì sao nói ta thích tích cách của Vân Phàm hiền đệ, chính là bởi vì cảm thấy ngươi chịu vì một người không thân không quen với ngươi mà đứng ra lên tiếng, thậm chí còn không sợ quyền quý mà bênh vực lẽ phải, thực sự là hiếm có. Những người như chúng ta ở trên quan trường lâu rồi, đã quên mất những thứ đáng quý trọng, cho nên tại hạ mới vô cùng bội phục tính cách của Vân Phàm hiền đệ."



Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, xem ra ta không làm hiền đệ thì không được rồi, Cổ Nhất Phi luôn miệng gọi hiền đệ rất thân thiết, Đỗ Văn Hạo vốn cũng không ghét người này, thế là cũng thuận nước đẩy thuyền để mặc hắn gọi mình như vậy.



Đỗ Văn Hạo nói: "Gia sự của các ngươi ta không muốn chen vào, chỉ là Hoa Lạc khó khăn lắm mới có thể về nhà, phụ thân của ngươi lại không cho vào cửa, thậm chí ngay cả ngoại tôn nữ của mình và ngoại tôn đi theo cũng bị đuổi ra, phải sống cuộc sống lưu lạc, thực sự là..."



Cổ Nhất Phi nói: "Biết làm sao được bây giờ, phụ thân ta cả đời sống trên lưng ngựa, trước giờ chỉ có người ta nghe ông ta nói chứ làm gì có chuyện ông ta nghe người khác khuyên giải. Sau khi tiểu muội của ta quay về thậm chí ngay cả cựcu hữu chí giao của phụ thân ta tới khuyên giải mà ông ấy vẫn cố chấp làm theo ý mình. May mà tiểu muội của ta sống độc lập từ nhỏ quen rồi, cho nên lần này đi xa, tuy rất không đành, nhưng cũng không có gì phải lo lắng, phụ thân ta đã an bài rất nhiều người hộ tống, ở phía nam có một chí hữu của phụ thân ta chiếu cố rồi, cũng không cần phải lo lắng."



Đỗ Văn Hạo nói: "Cho dù là thế nào thì cũng vẫn không tốt bằng ở nhà của mình."



Cổ Nhất Phi nói: "Hiền đệ nói rất đúng, ngươi đại khái cũng phát hiện ra rồi, trong ngôi nhà này không ái dám cãi phụ thân của ta cả. Năm đó tiểu muội của ta cũng bởi vì thích một nô tài trong nhà, phụ thân quyết liệt không cho phép tiểu muội theo hắn cho nên mới quyết định bỏ nhà ra đi. Ai ngờ đi một cái là hơn mươi năm luôn."



Đỗ Văn Hạo nói: "Hoa Lạc bỏ đi rầm rộ như vậy, phụ thân của ngươi không ngờ lại không phát giác ra ư? Dẫn theo nhiều người thế cơ mà?"



Cổ Nhất Phi cười nói: "Đó là chủ ý của tam đệ ta, Hoa Lạc từ nhỏ có quan hệ rất tốt với tam đệ, chính là từ cùng một mẹ đẻ ra, tam đệ lúc đó làm phó tướng trong quân đóng ở ngoài thành, cho nên Hoa Lạc dẫn nhiều người đi như vậy cũng không phải là không thể, về sau bởi vì vậy mà bị trách phạt, hiện giờ vẫn còn trấn thủ ở biên cảnh chưa được trở về."



Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: "Trải qua hơi hai mươi năm rồi mà vẫn chưa giải trừ hình phạt đối với hắn ư?"



Cổ Nhất Phi nói: "Tuy rằng cha ta không phải ở binh bộ, nhưng binh bộ thị lang Liêu Khác Bích Liêu đại nhân là do một tay phụ thân ta tài bồi và đề bạt, cho nên có quan hệ rất tốt với phụ thân ta, cha ta cố chấp không để tam đệ trở về, nói là để hắn cả đời này trấn thủ biên cương đi. Liêu Khác Bích mấy lần muốn nói đỡ cho tam đệ của ta, nhưng phụ thân ta đều cản lại, cho tới hiện giờ vẫn thế."



Đỗ Văn Hạo nói: "Thật sự là chưa từng thấy ai ác như vậy!"



Cổ Nhất Phi mỉm cười có chút miễn cưỡng, Đỗ Văn Hạo cảm thấy lời này cũng hơi quá khích, liền giải thích: "Ta không phải là có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy con cái bị ông ta bên này đuổi đi một đứa, bên kia đuổi đi một đứa. Vậy sau này già rồi còn ai ở bên cạnh ông ta nữa?"



Cổ Nhất Phi nói: "Có ai nói là không phải đâu, nhưng... ài, có điều chuyện của Hoa Lạc cũng không thể trách phụ thân của ta được. Kỳ thực ông ấy cũng không ân đoạn nghĩa tuyệt, độc ác như vậy đâu. Năm đó ta nghĩ quá nữa là không cản được Hoa Lạc nên tức giận, ngươi không biết đấy thôi, Họa Lạc từ nhỏ tính tình đã ương ngạnh, đối diện với một nữ nhi ương ngạnh, phụ thân thực sự là bất lực, vốn là muốn khích tưởng, hỏi Hoa Lạc là cần Yến Dật hay cần gia đình, ai ngờ Hoa Lạc khăng khăng cắt đứt tình cha con, hành động này không chỉ khiến phụ thân há miệng trợn mắt mà mẫu thân thân đứng ở bên cạnh cũng phải giậm chân thở dài."



Điểm này Đỗ Văn Hạo tin là Cổ Hoa Lạc có thể làm được, đêm ở Yến gia trại, nàng ta nhìn Yến Dật chết đi mà không rơi một giọt lệ nào.



Uống một ngụm trà, Đỗ Văn Hạo đã tỉnh rượu rồi, hai người tiếp tục nói chuyện thêm một lúc nữa, cũng có thể coi là khá ăn ý, cho tới khi sắc trời tối dần, Đỗ Văn Hạo mới cáo từ, dẫn Lâm Thanh Đại rời khỏi Cổ phủ tới khách sạn tìm Tôn Hòa. Lúc cáo biệt, Cổ gia tặng cho Đỗ Văn Hạo rất nhiều vải vóc và một số tranh cổ, nhất nhất đều bị Đỗ Văn Hạo từ chối không nhận. Cổ gia bất đắc dĩ, chỉ đành chuẩn bị một ít điểm tâm tinh trí nói là để ăn trên đường, Đỗ Văn Hạo thấy nếu cự tuyệt nữa thì Cổ Tiếu Thiên sẽ khóc mất, cho nên đành bảo Lâm Thanh Đại thu nhận.



Ngày hôm sau, ba người bọn Đỗ Văn Hạo liền rời khỏi kinh thành, quay về quận Tú Sơn, trước khi đi, Đỗ Văn Hạo giấu Tôn Hòa đi gặp Liễu Tử Húc một lần, chỉ dặn dò bảo hắn hắn yên tâm thi cho tốt, nói là chuyện của Phùng gia đã được giải quyết rồi, còn cụ thể thế nào thì không nhắc tới. Liễu Tử Húc đương nhiên là vừa cảm kích lại vừa cao hứng, lại khấu đầu tạ ơn với Đỗ Văn Hạo, luôn miệng nói cám ơn.



Trên đường, Tôn Hòa có chút cảm khái, tính tình của mình vốn là một người hào sảng thẳng thắn, không nhìn quen kiểu cúi đầu khom lưng, khúm núm luồn cúi trên quan trường, thế cho nên mới muốn từ quan về quê, hiện giờ không ngờ lại tìm được một tri kỷ, giống hệt như mình, thậm chí còn cương trực hơn như Đỗ Văn Hạo. Quan lớn như Cổ Tiếu Thiên cầu hắn tới Thái y viện làm quan, hắn còn cự tuyệt, đưa tiền thì không nhận, đưa đồ tốt cũng không thèm nhìn, chỉ cầm mấy hộp thức ăn. Tôn Hòa nghĩ, dạng người trẻ tuổi như hế này hiện giờ thực sự là hiếm có. Huống chi còn hai lần cứu Nhạc Kỳ nhà mình. Một lần là cứu mạng, một lần là cứu hạnh phúc cả đời của nó, ân tình như thế này Tôn Hòa không biết phải nên báo đáp thế nào mới tốt.



Trước khi đi, Đỗ Văn Hạo hỏi: "Nghe nói đại nhân đã thượng tấu lên triều đình xin từ quan về quê rồi?"



Tôn Hòa gật đầu.



Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy chuyện của Nhạc Kỳ vẫn nên từ hôn sớm một chút thì tốt hơn."



Tôn Hòa bảo: "Tiên sinh nói đúng, ta về sẽ làm ngay, chỉ là nữ nhi lớn rồi, cứ giữ lại bên người mãi cũng không hay."



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Chắc là duyên phận chưa tới đó thôi, cũng không gấp nhất thời làm gì, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, duyên phận tự nhiên sẽ tới thôi."



Tôn Hòa cũng gật đầu nói phải.



Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ta có một chuyện muốn cầu đại nhân."



Tôn Hòa vội vàng nói: "Tiên sinh đừng khách khí như vậy, có chuyện gì thì cứ nói ra đi, đừng nhắc tới từ cầu xin làm gì."



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Những gì xảy ra trong lần tới kinh thành này, xin đại nhân nhất định phải bảo mật giúp ta, đừng nói gì với ai, cho dù là phu nhân và tiểu thư."



Tôn Hòa kinh ngạc, người bình thường chỉ hận không được lập tức khiến người toàn thiên hạ biết được mình có một quan viên nhất phẩm hậu thuẫn sau lưng, nhưng không ngờ Đỗ Văn Hạo lại yêu cầu mình giữ bí mật, Tôn Hòa càng cảm thán không thôi, vội vàng nói đáp ứng.



Tiến vào thành, mọi người ai về nhà nấy.



Mắt thấy Kha Nghiêu sắp lâm bồn, Đỗ Văn Hạo rất ít khi tới Ngũ Vị đường, bệnh chứng khó xử lý không nhiều, dẫu sao thì cũng có Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ cùng với Hàm Đầu, mình không tới cũng chẳng sao, cả ngày ở trong nhà cùng vợ con chơi đùa cũng rất vui vẻ thoải mái.



Ngày hôm nay, có một phu nhân tới đây, tên là Vân nương, dẫn heo một nha hoàn, cầm một đống lễ vật tới trước cửa, cầu xin Đỗ Văn Hạo khám bệnh cho người nhà của mình, khi ở môn phòng vừa hay gặp được Vương Nhuận Tuyết, Vương Nhuận Tuyết liền nói khéo để cự tuyệt, chỉ bảo trực tiếp tới Ngũ Vị đường tìm Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ là được. Ai ngờ ngày hôm sau, hạ nhân vừa mới mở cửa lớn thì thấy Vân nương ngồi ở trước cửa mà ngủ, bên cạnh vẫn đặt một đống lễ vật, chỉ đành quay vào bẩm báo cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo nghe Vương Nhuận Tuyết nói, thấy người này cố chấp như vậy, thế là bảo hạ nhân dẫn Vân nương tới.



Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết đang ở trong viện tử của Bàng Vũ Cầm nói chuyện, hạ nhân dẫn Vân nương tới. Đỗ Văn Hạo thấy không ngờ lại là một nữ tử có mấy phần nhan sắc, theo cách ăn mặc trang điểm thì chắc là phu nhân của một nhà giàu có, thầm nghĩ, sao người nhà này lại kỳ quái thế, không ngờ lại để một nữ nhân ra mặt, chẳng lẽ trong nhà không còn một nam nhân nào à?



Vương nương trước tiên bước lên thi lễ, lời nói ôn nhu, cử chỉ đoan trang.



Vương Nhuận Tuyết bảo người mang ghế tới cho Vân nương ngồi, thời tiết khá tốt, cho nên mọi người đều ngồi ở trong vườn. Dưới ánh nắng, da thịt của Vân nương lộ ra vẻ trắng sáng, mắt ngân ngấn lệ, tóc cài trâm long phượng bằng ngọc bích, thực sự là một mỹ nhân.



Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi vì sao không tới Ngũ Vị đường tìm đại phu tọa đường, y thuật của họn họ đều cực cao, không nhất định cứ phải tìm ta làm gì."
Đỗ Văn Hạo nói: "Chỉ đáng tiếc lại là một nhi tử, nếu có một nữ nhi thì tốt."



Anh Tử nói: "Nam nhân nhà khác đều muốn có nhi tử, lão gia cũng kỳ quái thật, lại muốn một nữ nhi.



Mọi người đều cười rộ lên, Vương Nhuận Tuyết nói: "Nữ nhi chung quy rồi cũng phải xuất giá, nhi tử nuôi lớn rồi còn có thể lôi một cô vợ về, há chẳng phải là tốt hơn ư?"



Lâm Thanh Đại nói: "Có điều bà bà của Kha Nghiêu cũng lợi hại thật, nữ tử bình thường không dám tiến vào cửa của độc gia đâu."



Mộ Dung Ngọc Lan nói: "Nhi tử hay nữ nhi ta cảm thấy đều tốt, đều là người độc gia, xuất giá chẳng phải là còn có nữ tế ư?"



Bàng Vũ Cẩm cảm khái nói: "Nếu nữ nhân sinh hài tử đều thuận lợi như Kha Nghiêu thì tốt biết mấy."



Bà đỡ nói: "Lục phu nhân bình thường thân thể khỏe mạnh, hơn nữa mấy tháng này lại đi lại nhiều, rất ít nằm, cho nên sinh mới dễ hơn một chút."



Vương Nhuận Tuyết gọi Anh Tử phát bạc cho ổn bà rồi bảo bà ta đi.



Bàng Vũ Cầm nói: "Chúng ta đừng nên quấy rầy làm gì, để Kha Nghiêu nghỉ ngơi cho tốt đã, bọn Cam Thảo sẽ chiếu cố muội ấy, lần tước nói là tìm bà vú cho hài tử, hiện giờ cũng có thể gọi tới rồi."



Liên nhi nói: "Muội tìm người đi đón đây." Nói xong liền bước đi.



An bài xong tất cả, mọi người tản đi, chỉ có Đỗ Văn Hạo bước vào nói mấy câu với Kha Nghiêu, đợi khi nàng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi thì hắn mới ly khai.



Thời tiết dần dần đã bắt đầu nóng lên, hoa cỏ trong vườn mọc rất xum xuê.



Chiến sự giữa Đại Tống và Đại Kim ngày một tàn khốc, Đại Kim dã tiến về phía nam thêm không ít, mặc dù cự ly vẫn còn cách Đại Lý rất xa, nhưng theo sự gia tăng của dân chạy nạn nam hạ, nước Đại Lý nhân tâm đã bắt đầu hoang mang rồi.



Dương Thiên Hộ vẫn chưa nghe ngóng được tình huống cụ thể của bọn Thái Hoàng Thái Hậu, những gì nhận được đều là tin tức chiến bainj của Đại Tống.



Vương Nhuận Tuyết thấy mỗi ngày ở cửa đều có rất nhiều dân chạy nạn ăn xin. Vương Nhuận Tuyết bảo Anh Tử mướn mấy người dân chạn nạn trông thật thà vào làm chăm sóc cây cỏ ở viện tử, dần dần hoa cả ở viện tử bắt đầu tươi tốt.



Hôm nay một viên đinh (người làm vườn) tới tìm Vương Nhuận Tuyết, vừa hay Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại cũng có mặt ở đó.



Người này đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen, lông mi rậm như tô mực, mũi to môi dầy, thân hình cao to khôi ngô, tướng mạo giống như người ở phương bắc.



"Ngươi tên là gì, vào làm ở vườn từ lúc nào?" Vương Nhuận Tuyết hỏi.



"Tiểu nhân không có tên, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, thân thích đem tiểu nhân bán cho một viên ngoại, người đó gọi tiểu nhân là Thạch Đầu (đầu đá)."



Bàng Vũ Cầm nói: "Vậy nhà đó sau này không cần ngươi nữa à?"



Thạch Đầu lắm: "Hồi bẩm đại nãi nãi, không phải là không cần, mà là bọn họ không nuôi nổi nhiều hạ nhân như vậy, cho nên mới từ ta. Đa tạ nhị nãi nãi đã thu nhận ta, cho Thạch Đầu được có cơm ăn."



Lâm Thanh Đại nói: "Sau này cứ gọi phu nhân là được rồi."



"Vâng thưa ngũ phu nhân." Thạch Đầu nói.



Vương Nhuận Tuyết thấy Thạch Đầu phản ứng rất nhanh, liền nói: "Ngươi tìm ta có việc gì."



Thạc Đầu nói: "Có thể mời ba vị phu nhân ra cửa không, tới giữa viện tử Thạch Đầu sẽ nói cho ba vị phu nhân nghe."



Ba người bọn Vương Nhuận Tuyết quay sang nhìn nhau, không biết là cớ gì. Bàng Ngọc Cầm mỉm cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta theo ngươi ra ngoài xem."



Ba người theo Thạch Đầu đi tới giữa viện tử, Thạch Đầu chỉ vào viện tử ở phía đông, nói: "Hôm qua khi ta cắt cỏ trong viện tử của đại phu nhân phát hiện viện tử của đại phu nhân là lớn nhất, nhưng trông lại rất trống trải. Quận Tú Sơn nghe nói khí hậu một năm bốn mùa đều không có thay đổi lớn, mùa đông cũng có hoa cỏ nở rộ, thế là ta nghĩ không bằng xây một ao nước trong viện tử của đại phu nhân, bên trong trồng một số hoa nước, tới mùa thu hoạch không những có củ sen để ăn, trong ao còn có thể nuôi cá, cá lớn rồi thì có thể bắt lên ăn."



Bàng Vũ Cầm cười nói: "Ngươi cũng biết tính toán đấy, ta thấy cũng được, cụ thể như thế nào thì ngươi và nhị phu nhân thương lượng với nhau nhé."



Thạch Đầu nói: "Đa tạ đại phu nhân, còn nữa. Ta thấy phía sau viện tử cũng luôn trống không, địa phương này là ngoại thành, sau vườn là một mảng đất hoang, để không thì đáng tiếc quá, không bằng trồng rau gì đó, như vậy mình muốn ăn gì thì có thể trồng thứ đó, không cần phải ngày nào cũng đi mua nữa."



Vương Nhuận Tuyết nói: "Nhưng khoảng đất ở ngoài vườn đó chúng ta đã mua đâu."



Thạch Đầu nói: "Ta đã hỏi người xung quanh rồi, kỳ thực khi xây viện tử này, khối đất trống ở phía sau cũng tính vào đó, không biết vì sao chủ nhân của trạch viện khi sân lại để tách ra. Tiểu nhân nghĩ, hắn để không để làm gì thì chúng ta không biết, nhưng giờ đã là của chúng ta rồi, chúng ta đừng lãng phí làm gì."



Lam Thanh Đại nói: "Nhìn không ra ngươi tới chưa quá nửa năm mà đã biết tính toán cho chúng ta như vậy, thật là hiếm có."



Thạch Đầu chỉ chắp tay nói: "Lão gia vừa nhìn đã biết là người đọc sách, người có học. Trong nhà đều do các vị phu nhân xử lý dẫu sao cũng có chút khổ cực. Tiểu nhân thì khác, chịu đói chịu khổ quen rồi, hiện giờ binh hoang mã loạn như thế này, cũng nên tính toán một chút cho tương lai, nếu Đại Kim đánh tới Đại Lý, vậy thì giá lương thực, giá rau quả khẳng định sẽ lên cao, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được, có những cái này, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn."