Tống Y

Chương 521 : Xòe tay ra

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Tôn Hòa cầm lấy lọ thuốc định đi luôn, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền gọi giật lại nói: “Chuyện Thái Lục bị hãm hại đại nhân đã nói cho mọi người biết chưa vậy?”



Tôn Hòa nói: “Người ở đây đều biết hết cả rồi, ngoại trừ mấy người trực đêm hôm qua về rồi thôi! Lão phu đang định gọi bọn chúng lại, bọn chúng vẫn chưa biết chuyện này!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy người giao ban giờ mão cũng về hết rồi cả chứ?”



Tôn Hạo đáp: “Ừm! Bọn chúng về rồi, cách đây hai canh giờ!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thường ngày thì nhà lao cho ăn vào canh giờ nào?”



Tôn Hạo đáp: “Mùa đông thì là giờ tỵ còn mùa hè là giờ thìn ba khắc!”



Đỗ Văn Hạo trầm ngâm đôi lúc rồi nói: “Đại nhân dám khẳng định mấy người gọi lại kia không biết là Thái Lục đã chết như thế nào rồi chứ?”



Tôn Hòa đáp: “Lão phu đã dặn dò kỹ lưỡng hết rồi, chắc bọn chúng không biết đâu!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ghé miệng vào tai của Tôn Hòa thầm thì một hai câu, Tôn Hòa nghe xong gật gật đầu sau đó đi về phía mấy người kia.



Tôn Hòa đi tới nơi liền giơ cao lọ thuốc Đỗ Văn Hạo lên lớn tiếng nói: “Có nhìn thấy lọ thuốc trong tay bổn qua không hả? Đỗ tiên sinh nói rằng đây là một loại tiên dược vô cùng linh nghiệm.”



Một đứa ngục tốt nghe vậy hỏi: “Đại nhân muốn thử bọn tiểu nhân kiểu gì?”



Tôn Hòa cười gằn nói: “Ta đã tra hỏi các ngươi mà các ngươi không khai thật cho ta biết, kiểm tra trên người các ngươi cũng không phát hiện ra vật gì, vậy thì ta sẽ dùng loại tiên dược này để bắt các ngươi phải khai ra hết sự thật!”



Sư gia thấy Đỗ Văn Hạo đứng ở tít đằng xa không tiến lại gần liền đi tới chỗ Tôn Hòa thấp giọng nói: “Đại nhân! Đỗ tiên sinh tuy nói là thần y, nhưng tiểu nhân chưa nghe nói ông ta có loại tiên dược làm người khác phải khai ra sự thật cả!”



Tôn Hòa nghe vậy tức giận nói: “Ngươi không tin cũng được thôi, vậy ngươi đi bắt hung thủ về đây cho ta đi?”



Sư gia nghe vậy cười nịnh nói: “Tiểu nhân làm sao biết được hung thủ ở đâu?”



Tôn Hòa nghe vậy liếc mắt nhìn sư gia một cái khinh khỉnh nói: “Vậy thì ngươi lắm mồm làm gì thế? Còn không mau đưa cho mỗi người một viên uống vào đi!”



Một tên ngục tốt thấy vậy liền nói: “Đại nhân! Nếu đã là tiên dược vậy thì đại nhân nói cho tiểu nhân biết tiên dược này làm sao có thể làm cho người ta phải khai ra sự thật được?”



Mấy tên ngục tốt khác đứng cạnh đó cũng nhao nhao lên hỏi.



Tôn Hòa nói: “Các ngươi đem tiên dược ngậm vào trong miệng, không được nuốt vào trong, chỉ một lúc sau là sẽ biết ngay thôi!”



Sư gia lúc này liền lấy lọ thuốc từ trên tay của Tôn Hòa tới sau đó cẩn thận đặt vào tay từng tên ngục tốt mỗi đứa một viên thuốc nhỏ như hạt đậu màu đen, sau đó bảo bọn chúng ngậm trong miệng của mình.



Tôn Hòa thấy mọi người đều ngửa cổ lên bỏ thuốc vào miệng xong rồi liền nói: “Đỗ tiên sinh nói rồi, viên thuốc này vô cùng linh nghiệm! Nếu như lời các ngươi nói là sự thật thì viên thuốc sẽ không có bất kỳ phản ứng gì, còn nếu nói dối thì toàn thân sẽ ngứa ngáy vô cùng!”



Lúc này Đỗ Văn Hạo mới từ từ tiến tới nói: “Được rồi đại nhân bây giờ có thể hỏi được rồi, tại hạ xin được phép cáo từ!”



Tôn Hòa thấy vậy thì vội vã nói: “Tiên sinh là người tốt thì làm đến cùng luôn đi, bây giờ bỏ đi như vậy lão phu…..!” Nói đến đây Tôn Hòa thấy cả lũ thủ hạ của ông ta đang đứng trơ trơ nhìn vào mình một cách ngơ ngác. Tôn Hòa bất giác ghé miệng vào tai Đỗ Văn Hạoa cầu xin khẩn thiết: “Đỗ tiên sinh….. Ngài làm người tốt thì làm cho chót đi, bây giờ tiên sinh đi rồi ta làm sao mà biết được ai là hung thủ cơ chứ?”



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Chỉ vì tại hạ thấy đây là chuyện riêng của nha môn, tại hạ nhúng tay vào e là không hợp tình hợp lẽ!”



Tôn Hòa nghe vậy vội nói: “Làm gì có chuyện đó, sao lại không hợp tình cơ chứ? Hơn nữa tiên sinh không phải còn về nói chuyện với phu nhân của mình nữa sao, bây giờ Thái Lục nó chết rồi, tiên sinh lấy đâu ra bức tranh kia nữa, tiên sinh giúp ta tìm ra ai là người sát hại Thái Lục thì mới có thể ăn nói với phu nhân được chứ, đúng không?”



Đỗ Văn Hạo nghe xong vô cùng khó xử nói: “Cái này………”



Tôn Hòa vội lên tiếng chấn an: “Được rồi, coi như tiên sinh nể tình Nhạc Kỳ và Tử Húc hai đứa nó mà giúp lão phu lần này được không vậy?”




Vương Thập Bát nghe vậy vô cùng khó xử nói: “Sao tiên sinh lại nói như vậy! Cái này đúng là lỗi của tiểu Ngũ làm sao mà có thể trách tiên sinh được, chỉ là bệnh tình của nó sao cứ nhất định phải do Ngũ Vị Đường kê cho.



Đỗ Văn Hạo nói: “Vì mạch tượng của nó lúc trầm lúc nổi, hỗn loạn bất định chính vì vậy mà phải tùy lúc mà thay đổi, không phải cứ kê một phương thuốc xong là xong đâu!”



Vương Thập Bát nghe vậy mới hiểu gật gật đầu nói: “Vâng…… Tại hạ đã hiểu rồi, tiên sinh nói cho tại hạ chính xác giờ giấc, tại hạ sẽ cho người tới lấy!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Hàng ngày giờ tuất tới lấy!”



Vương Thập Bát nghe vậy ngạc nhiên nói: “Sao lại muộn vậy?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Phương thuốc này là thuốc định thần dưỡng khí, mỗi ngày phải đun ít nhất bốn canh giờ mới có tác dụng, ngươi thử tính xem, ta có khi ngày nào cũng phải thức dậy thật sớm để sắc thuốc cho ngươi nữa!”



Vương Thập Bát nghe vậy đành bất đắc dĩ gật gật đầu.



Nhưng ông ta không biết rằng đây chẳng qua cũng chỉ là âm mưu chơi xỏ của Đỗ Văn Hạo, bởi vì giờ tuất thì trời cũng đã tối cho người đi theo dõi cũng không dễ bị phát hiện mà thôi.



Đỗ Văn Hạo nói: “Vẫn còn một điểm nữa, dặn dò Vương Ngũ rằng nó nhất thiết không được phép tức giận, tốt nhất là không nên làm cho nó nổi nóng, dùng thuốc xong thì không được đi lại, ngươi nhớ kỹ chưa hả?”



Vương Thập Bát nghe xong gật gật đầu vâng dạ.



Đỗ Văn Hạo lúc này liền đứng dậy nói: “Được rồi, ngày mai ngươi đúng giờ đến lấy thuốc ở chỗ ta!” Nói xong quay người định bỏ đi.



Vương Thập Bát thấy vậy vội gọi nói: “Tiên sinh xin dừng bước!”



Đỗ Văn Hạo lúc này đứng ngay ở cổng Vương Thập Bát vội chạy tới chỉ vào cái rổ trúc đặt gần cửa nói: “Đây chính là loại trùng mà lần trước tiên sinh có nhắc tới, tại hạ mang tới cho tiên sinh rồi đây!”



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ tên Vương Thập Bát này quả là cũng ghê gớm, mình chỉ buột miệng nói bừa như vậy chứ làm gì có biết được Vương Gia Phố có loại trùng vừa ăn vừa làm thuốc được cơ chứ? Mình chẳng qua chỉ là thăm dò xem xem hắn ta ra sao thôi, thật không ngờ hắn ta không sống ở Vương Gia Phố mà lại có thể tìm được loại trùng này.



Vương Thập Bát lúc này lật cái nắp đậy cái rổ trúc ra chỉ thấy bên trong nhung nhung một lũ sâu bọ mầu đen bò lổm ngổm trông vô cùng kinh dị.



Đỗ Văn Hạo nói: “Sao ngươi biết loại trùng ta cần là loại trùng này?”



Vương Thập Bát nghe vậy cười nói: “Tiên sinh đúng là trêu đùa tại hạ rồi, tiên sinh nhìn xem mấy nơi xung quanh cái quận Tú Sơn này có loại trùng nào vừa ăn vừa làm thuốc được cơ chứ?”



Tôn Hòa lúc này cũng tiến lên nhìn xem, ông ta khẽ rùng mình nói: “Đây là cái quỷ gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo liền nói: “Loại trùng này có tên Hắc Đậu Trùng!”



Tôn Hòa ghê tởm nhìn vào trong rổ trúc rồi lui lại một bước nói: “Mấy con trùng dơ bẩn này sao có thể ăn được cơ chứ?”



Đỗ Văn Hạo cười cười nói: “Bắt được loại trùng này cho vào trong lọ đổ rượu vào đậy lên rồi lên men, hoặc là cho vào nước đun sôi đến chết sau đó đem phơi khô……”



Tôn Hòa nói: “Làm như vậy thì có tác dụng gì?”



Đỗ Văn Hạo đáp: “Đây là một liều thuốc dùng để giảm đau, là một vị thuốc bổ dương! Vương Thập Bát….. ta cũng chỉ nói chơi vậy thôi mà ngươi vẫn nhớ cơ đấy, thật là đa tạ! Nhưng mà ngươi tìm ở đâu ra mà nhiều thế?”



Vương Thập Bát liền cười đáp: “Cái này thì tiên sinh không phải lo nghĩ, chỉ cần tiên sinh lên tiếng Vương mỗ nguyện xin làm hết mình cho tiên sinh!”



Tôn Hòa nghe vậy cười cười trêu trọc Vương Thập Bát: “Có mỗi một rổ sâu bọ thôi mà có gì mà ghê gớm lắm đâu! Thôi ngươi mau đem đống trùng này đưa đến Ngũ Vị Đường cho tiên sinh đi, đừng để đây nữa trông ghê quá!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả, còn Vương Thập Bát thì vội cho người đem rổ trùng này đưa đến Ngũ Vị Đường.