Tống Y

Chương 527 : Cơn điên kỳ quái

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Đỗ Văn Hạo vừa mới dứt lời thì thấy Thạch Đầu sững người lại một lúc, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh rồi lấy bình rượu ra rót đầy chén cho Đỗ Văn Hạo nói: “Giấc mơ của lão gia đúng là kỳ quái thật!”



Trời lúc này đã sáng lúc này không hay, xa xa vẳng lại tiếng gà gáy, rồi những tiếng lạch cạch của mấy đứa người ở dậy sớm để quét dọn, hũ rượu mà Thạch Đầu mang tới cũng đã cạn đáy.



Đỗ Văn Hạo vươn vai một cái thấy sắc mặt của Thạch Đầu vẫn hồng hào như thường liền nghĩ, thằng ranh này tửu lượng cũng khá gớm, uống như vậy mà cứ như nó uống nước lã vậy, chẳng thấy chuếnh choáng gì cả. Đỗ Văn Hạo mở toang cửa sổ gió mát ùa vào làm cho hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.



“Đến giờ ngươi phải đi rồi!” Đỗ Văn Hạo nói.



Thạch Đầu nghe vậy liền nói: “Tiểu nhân áp giải Tiểu Tứ lên quan huyện cũng không muộn mà!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, nhỡ như tên Tiểu Tứ này nói lỡ miệng thì sao nhỉ?”



Thạch Đầu nói: “Ý của lão gia là nó nói đến chuyện tiểu nhân cải trang thành tam phu nhân sao? Lão gia đừng lo, Tiểu Tứ cũng không phải là đứa hồ đồ, nó biết giao tình giữa lão gia và Tôn đại nhân nên dĩ nhiên không dám nói ra đâu! Hơn nữa, cho dù nó có nói ra cũng chẳng có ai làm chứng cho nó cả, chỉ cần tiểu nhân không chịu nhận thì nó có nói cũng bằng thừa!”



Đỗ Văn Hạo thực ra muốn nhân cơ hội này để thăm dò Thạch Đầu, nhưng thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì thì biết Thạch Đầu không phải cùng hội với Tôn Hòa và Vương Thập Bát, nếu như không phải cùng hội thì lẽ nào hắn lại là gián điệp của triều đình phái tới?



Đỗ Văn Hạo do uống chút rượu vào bị gió thổi táp vào mặt nên cũng thấy trong người có chút hơi men cảm thấy hơi chuếnh choáng một chút, hắn cảm tưởng bên cạnh hắn lúc này có một nhân vật như 007 vậy, hắn tuy không biết Tôn Hòa và Vương Thập Bát rốt cuộc có móc nối gì với nhau, nhưng kinh động đến cả triều đình thì chuyện này thật không đơn giản chút nào. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng hiểu tên hộ viện kia gọi Thạch Đầu là đại nhân, cộng thêm thái độ kính cẩn của Minh Thâm với Thạch Đầu thì Thạch Đầu chắc chắn không phải là lính đào ngũ! Nhưng cái này khác hẳn với những gì mà hắn từng xem trên phim, các nhân vật một khi đã là cảnh sát chìm, hay là gián điệp thì toàn bộ thông tin hay dữ liệu về họ đều bị hủy bỏ hết.



Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây bất giác đưa mắt lên nhìn Thạch Đầu một cái, hắn cảm thấy Thạch Đầu hiện giờ bỗng nhiên cao lớn, uy thế lạ lùng. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nở một nụ cười khó hiểu.



Thạch Đầu thấy Đỗ Văn Hạo cứ đứng ngẩn ở bên cửa sổ không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn nghĩ hắn cũng đang có nhiệm vụ không thể bỏ lỡ nên lên tiếng nói: “Lão gia! Tiểu nhân thấy trời cũng đã sáng rồi, tiểu nhân đem theo hai đứa hộ viện đi áp giải Tiểu Tứ lên quan, sau đó sẽ lên đường ngay, không biết lão gia còn dặn dò thêm điều gì nữa không?”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi!”



Thạch Đầu vừa mới đi ra khỏi cửa thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy Ngọc Trân vừa khóc vừa chạy ra từ phòng của Kha Nghiêu ra.



Đỗ Văn Hạo vội chạy tới nói: “Ngươi làm sao vậy, sáng sớm ra ai đã bắt nạt ngươi vậy hả?”



Ngọc Trân nghe vậy liền nói: “Lão gia đi ra xem mà xem, đại phu nhân đang nổi trận lôi đình kia kìa!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cau mày lại nói: “Cầm nhi sao lại dậy sớm vậy? Đang nổi giận với ai thế?”



Ngọc Trân chỉ biết im lặng không dám nói, Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội chạy ra khỏi thư phòng nói: “Đại phu nhân đang ở đâu hả?”



Ngọc Trân nói: “Đang ở phòng của lục phu nhân!”



Đỗ Văn Hạo vội chạy tới phòng Kha Nghiêu, hắn chưa vào đến nơi thì đã thấy tiếng khóc vang lên, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Ngọc Trân đang sợ hãi đứng tít ở đằng sau.



Đỗ Văn Hạo đứng ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Bàng Vũ Cầm quát ầm lên: “Ta bây giờ chưa thèm xử lý ngươi ngay đâu! Ta không biết ngươi rốt cuộc là có ý định gì nữa, chờ ta bẩm báo cho lão gia biết rồi để lão gia xử lý ngươi!”



“Đại phu nhân! Thiên Tề rõ ràng là do lão gia cho người bế tới đây, vì lão gia lo đại phu nhân vẫn còn yếu nên mới làm vậy, sao đại phu nhân lại ngậm máu phun người như thế?” Tiếng Kha Nghiêu vang lên phản bác.



Bỗng nhiên bốp lên một tiếng giòn tan, Kha Nghiêu ấm ức nói: “Sao đại phu nhân lại vô cớ đánh người như vậy?”



Bàng Vũ Cầm nghe vậy gằn giọng nói: “Ta đánh chết mày con điếm lầu xanh thối tha, mày là con điếm mặt dầy, chưa cưới mà đã có con với lão gia, cũng không biết là…………”



Đỗ Văn Hạo nghe mà tức anh ác trong bụng, hắn liền chạy luôn vào trong phòng, vào đến bên trong phòng thì thấy nơi đây có rất nhiều người, cả mấy đứa nha hoàn cùng với Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi, Lâm Thanh Đại đều quỳ hết ở dưới đất, chỉ có mỗi Kha Nghiêu vẫn tức giận đứng ở đó, tóc tai nàng rũ rượi, trên mặt còn có vết cào xước nữa.



Bàng Vũ Cầm lúc này ngồi trên ghế, một bên là một lão bà nét mặt hung ác đứng ở bên cạnh, Bàng Vũ Cầm vẫn ôm lấy Thiên Tề, còn Thiên Tề thì sợ mặt cắt không còn hột máu đang run lên từng cơn.



Đỗ Văn Hạo sa sầm nét mặt lại quát: “Mấy người đang làm trò gì vậy hả?”


Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng vô cùng khó hiểu nói: “Tướng công, chàng làm cái gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo không nói không rằng đặt luôn lên bàn cái nhúm khăn xanh mà hắn vừa lấy được từ khe cửa ra, sau đó hắn đặt khăn tay của Vân Nương lên ghép vào nhúm khăn xanh kia, thì thấy nó vừa khít với nhau.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười lạnh nhìn Vân Nương, còn Vân Nương sợ quá mặt cắt không còn hột máu lui lại hai bước ngồi luôn xuống ghế.



Vương Nhuận Tuyết vẫn không hiểu gì cả, liền lên tiếng hỏi: “Tướng công! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo không nói không rằng đưa tay kéo hẳn Vân Nương lên nói: “Hứ…..! Ngày trước thì ta không tin, nhưng thật không ngờ lại là ngươi! Đi……….!” Nói xong liền lôi Vân Nương xềnh xệch ra khỏi cửa.



Vương Nhuận Tuyết không hiểu chuyện gì chỉ biết chạy theo sao Đỗ Văn Hạo vào trong đại sảnh, Lâm Thanh Đại lúc này đang ngồi nói chuyện với Cổ Hoa Lạc và hai vị tướng quân, thấy Đỗ Văn Hạo tức khí đùng đùng kéo Vân Nương lôi vào trong này vội vàng chạy tới hỏi: “Tướng công có chuyện gì vậy?”



Đỗ Văn Hạo liền đưa tay hất Vân Nương ngã xuống đất nói: “Nàng đi mà hỏi nó ấy! Ta nghe theo lời của Cổ phu nhân đi đâu cũng để ý, thế là phát hiện ra khe cửa của Tuyết Nhi có nhét tấm vải xanh này, không chú ý thì đúng là không thể nào phát hiện ra được!”



Lâm Thanh Đại nghe vậy kinh hãi vô cùng: “Nhị phu nhân đối xử với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi lại……….!”



Triệu tướng quân nghe vậy liền nói: “Nếu như tiên sinh tìm thấy miếng vải xanh nhét trên khe cửa của phu nhân mình thì chứng tỏ rằng người nhét tấm vải xanh này có tình ý với tiên sinh!”



Vương Nhuận Tuyết nghe vậy kêu á lên thất thanh, còn Vân Nương thì ngượng ngùng không biết nên nói ra sao, nàng chỉ biết cúi đầu không dám nói câu nào cả.



Cổ Hoa Lạc nói: “Cũng may mà phát hiện kịp thời, nhưng vị phu nhân này làm vậy cũng thật là quá đáng, sao lại treo tấm vải xanh lên cây trước cửa nhà người ta, xem ra vị phu nhân này muốn nhà tiên sinh bị loạn rồi nhân thời cơ chiếm lấy trái tim của tiên sinh!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy căm phẫn nói: “Ngươi không phải là đã được lòng Vương Chí rồi hay sao? Sao ngươi lại còn đến hãm hại gia đình của ta?”



Vương Nhuận Tuyết cũng vô cùng tức giận nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại như vậy! Thảo nào mấy ngày hôm nay ngươi cứ tới chỗ ta nói xấu về Vương Chí, ta còn cảm thấy thương tiếc cho ngươi, thì ra là như vậy, ta đúng là mắt mù nên mới giúp ngươi! Ngươi nói đi, tại sao bây giờ ngươi lại không nói hả?”



Vân Nương lúc này mới ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Vương Nhuận Tuyết nói: “Nhị phu nhân! Vân Nương không hề cố ý, Vân Nương chỉ nghe Bảo Nhi nói……….”



Vương Nhuận Tuyết vốn định tra hỏi thêm nữa, nhưng lại ngặt có người ngoài ở đây không tiện nói nhiều nên nàng cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng lại nói: “Ta không cần nghe ngươi giải thích cái gì cả! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tại sao ngươi làm những trò này trong nhà của ta mà không bị ai phát hiện? Ngươi còn làm trò gì nữa?”



Vân Nương nghe xong thì thấp giọng đáp: “Vân Nương chỉ làm trong nơi ở của nhị phu nhân thôi, các nơi khác Vân Nương không có cơ hội ra tay, nên cũng không có làm gì thêm nữa cả……….!”



Lâm Thanh Đại nói: “Ngươi nói dối, nếu ngươi không khai thật ra thì đừng trách ta vô tình!”



Vân Nương biết Lâm Thanh Đại là người nói được làm được nên vội đáp: “Ngày hôm đó Vân Nương đến tìm nhị phu nhân, thì vừa vặn lúc đó cũng gặp đại phu nhân, thế là Vân Nương nhân lúc đại phu nhân không chú ý liền nhét một mảnh vải xanh vào cái quạt của đại phu nhân, chỉ có vậy thôi! Không còn chỗ nào khác nữa cả!”



Cổ Hoa Lạc nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Thật là một con người nham hiểm độc ác, ta nghĩ tiên sinh nên kiểm tra kỹ hết một lượt xem sao, đừng để bọn tiểu nhân thừa cơ lấn tới nữa!”



Lâm Thanh Đại lúc này liền nói: “Để thiếp tới chỗ đại phu nhân một chuyến!” Nói xong nàng liền chạy thẳng đi luôn.



Đỗ Văn Hạo lúc này cười bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, phu nhân và nhị vị tướng quân vừa mới tới đây mà đã xảy ra chuyện mất mặt thế này, thật là…………”



Cổ Hoa Lạc nói: “Không sao, bây giờ thời buổi loạn lạc loại người nào cũng có, tiên sinh nên cẩn thận hơn nữa!”



Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương nằm dưới đất run như cầy sấy liền gọi mấy đứa người ở tới ra lệnh: “Bảo Minh quản gia đưa nó lên quan cho ta!”



Bọn người ở nghe vậy liền tiến tới lôi Vân Nương đi, Vân Nương vẫn cố gắng vùng vẫy gào khóc: “Đỗ tiên sinh! Vân Nương thực sự yêu tiên sinh, cầu xin tiên sinh cho Vân Nương được ở bên cạnh tiên sinh, hầu hạ tiên sinh cả đời, tiên sinh cho Vân Nương một cơ hội………….!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy ngượng quá liền hắng lên một tiếng nhìn Cổ Hoa Lạc cười nói: “Xem ra yêu thuật đúng là hại người ghê thật! Có lẽ tại hạ phải chuyển nhà đi mất thôi!”



Cổ Hoa Lạc nghe vậy cười nói: “Cũng không đáng sợ đến mức như vậy, mấy đứa trong yêu giáo đều lợi dụng những người già yếu hoặc trẻ nhỏ để tiên sinh mất đi sự cảnh giác đề phòng nên mới có cơ hội đắc thủ! Chỉ cần tiên sinh sau này để ý một chút thì sẽ không sao cả đâu!”