Tống Y

Chương 533 : Gặp lại sau loạn ly

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Người được Dụ Cáp Nhi gọi là "Lưu tướng quân" đi ra nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại nhân, người đã được thả".



Đỗ Văn Hạo nói: "Tại sao ngươi lại nhận ra ta?"



Lưu tướng quân bước tới thì thào vào tai Đỗ Văn Hạo: "Tại hạ là thủ hạ của tướng quân Lý Phố, đại nhân quên rồi sao?"



Tới lúc này Đỗ Văn Hạo mới nhớ ra, hắn chỉ tay vào Lưu tướng quân nói nhỏ: "Ngươi ấy à, chỉ biết đi theo Dụ Cáp nhi làm chuyện bậy bạ. Tại sao ngươi lại mang người bao vây nha môn tri huyện?"



Lưu tướng quân cười xấu hổ, hắn liếc mắt nhìn Dụ Cáp Nhi.



Dụ Cáp Nhi nói: "Bây giờ giặc cỏ, loạn dân rất nhiều, chuyện bắt quan lại xảy ra rất nhiều. Hơn nữa nếu không làm như này, ngươi có xuất hiện không? Chúng ta biết ngươi ở vùng này nhưng lại không tìm được nên mới phải dùng hạ sách này".



Đỗ Văn Hạo không có thời gian tranh cãi với hai người, hắn vội vàng đi vào trong phòng. Hắn thấy bên trong có nhị vị tướng quân Phương, Triệu, Cổ phu nhân và cả Tôn Hoà đang ngồi cùng nhau. Xung quanh mấy người có khoảng hai mươi binh lính vây quanh.



Đỗ Văn Hạo nói: "Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau lui ra ngoài?"



Đám binh lính nghe vậy tức thì khom người chào Đỗ Văn Hạo rồi lui ra bên ngoài cửa.Dụ Cáp Nhi đi tới trước mặt nhị vị tướng quân Phương, Triệu cùng Cổ phu nhân, Tôn Hoà, chắp tay nói: "Thật sự không phải với các vị đại nhân. Trước đó vì không biết rõ tình hình nên mới ra tay làm bừa. Ta đã làm điều không phải với ba vị đại nhân và phu nhân. Kính xin ba vị đại nhân và phu nhân thứ lỗi cho ta. Xin hãy vì Đỗ tiên sinh thứ lỗi vì sự liều lĩnh của bọn ta".



Triệu tướng quân cười nhạt nói: "Đỗ tiên sinh? Chúng ta có thể nể mặt Đỗ tiên sinh mà bỏ qua nhưng trước tiên ngươi hãy cho chúng ta biết ngươi có quan hệ thế nào với Đỗ tiên sinh. Ngươi dựa vào cái gì mà mang quân xông vào bao vây nha môn của triều đình, bắt giữ mệnh quan? Chẳng lẽ ngươi coi đây là trang vịên của Đỗ tiên sinh sao?"



Dụ Cáp Nhi cười nhạt nói: "Vị đại nhân này muốn biết mối quan hệ của ta với Đỗ tiên sinh cũng không có gì khó. Đơn giản ta chính là…".



Đỗ Văn Hạo lo lắng là với tính cánh của mình, Dụ Cáp Nhi sẽ nói ra những chuyện ở Đại Tống khi trước, hắn liền cười nói: "Vị… phu nhân này, khi tại hạ còn ở Đại Tống, phu nhân nguyên là một người bệnh của tại hạ. Phụ thân của phu nhân vốn là một tri phủ ở Giang Tích. Vì tổ tiên đã từng làm quan nên gia nghiệp rất giàu có, cũng là một gia đình nổi danh vùng Giang Tích. Nhà phu quân của Ngọc phu nhân cũng mấy đời làm quan lại. Hai bên có quan hệ qua lại nhiều đời với nhau. Ngọc phu nhân làm việc đôi lúc theo sở thích, xin các vị đại nhân hãy thứ lỗi.



Cổ Hoa Lạc nói: "Ngọc phu nhân? Là cái gì Ngọc vậy?"



Đỗ Văn Hạo nói tranh: "Là Ngọc của Bạch Ngọc".



Phương tướng quân nói: "Ta đã đi qua vùng Giang Tích. Đó là một nơi rất giàu có và đông đúc nhưng ở nơi đó không hề có gia tộc họ Ngọc".



Dụ Cáp Nhi nói: "Bản phu nhân vốn họ Vương, phu quân ta họ Ngọc. Khi xuất giá đương nhiên mọi người gọi là Ngọc phu nhân".



Phương tướng quân "ồ" lên một tiếng nói: "Thì ra là vậy".



Dụ Cáp Nhi liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ngay nay Đại Tống đã mất, nhà không ra nhà, nước không ra nước. Tất cả nam nhân đều ở trên chiến trường, nữ tử ở nhà không thấy an toàn. Một tháng trước đây, ta mang theo mấy chục gia đinh vốn định đi tìm phu quân. Ai ngờ khi chúng ta tới chỗ đó thì bọn họ đã rời đi trước đó, không biết đã đi tới nơi nào. Trong lúc tình cờ ta nghe nói ở quận Tú Sơn cũng có Ngũ Vị đường, tên nghe rất quen. ta có hỏi tên của chưởng quỹ thì biết cũng là họ Đỗ, tuy nói tên không phải là Đỗ…".



Lâm Thanh Đại vội vàng nói: "Thì ra là như vậy. Vậy tại sao ngươi lại tìm được nha môn tri huyện, hơn nữa còn dùng cách này?"



Đỗ Văn Hạo thầm đổ mồ hôi hột. Hắn không biết khi nào thì Dụ Cáp Nhi sẽ nói lộ ra điều gì đó. Cũng may vừa rồi Lâm Thanh Đại đã tinh ý nói gạt đi.



Dụ Cáp Nhi là người thông minh, nàng thấy Lâm Thanh Đại cắt ngang câu nói của mình thì hiểu mấy người Đỗ Văn Hạo đã mai danh ẩn tính, không muốn nói lộ ra thân phận, nàng liền nói tiếp: "Vốn chúng ta cũng không muốn làm như này nhưng lại nghe nói tri huyện quận Tú Sơn rất lợi hại. Chúng ta cũng đã tới Ngũ Vị đường hỏi qua, tiểu nhị ở đó nói tối nay Đỗ tiên sinh làm khách ở phủ tri huyện đại nhân. Nếu chúng ta yêu cầu được gặp Đỗ tiên sinh, người gác cổng nhất định sẽ không đồng ý vào thông báo nên chúng ta bất đắc dĩ mới phải làm cái chuyện này. Xin các vị đại nhân thứ lỗi".



Nghe xong Tôn Hoà tức giận nói: "Ngươi đúng là đánh ghê tởm. Ngươi đã bắt giữ khách của ta lại còn nói ta lợi hại. Thế gian này sao lại có người như ngươi?"
Dụ Cáp Nhi thì thào: "Đỗ Vân Phàm. Tên này nghe rất quen, hình như đã nghe thấy ở nơi nào đó".



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tại sao ngươi lại quên? Đây chính là tên chữ Lâm tiệp dư đặt cho ta".



Dụ Cáp Nhi "ồ lên một tiếng. Ngay khi đó Minh Sâm đi tới, hắn thấy một nữ tử mặc nam trang. Dù nữ tử không có tư thế hiên ngang oai phong nhưng giữa hàng mi lại hiện lên một luồng linh khí khiến Minh Sâm không dám nhìn lâu, hắn chỉ liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.



Đỗ Văn Hạo giới thiệu: "Vị này là một người bạn cũ ở Đại Tống của ta. Ngươi cứ gọi là Ngọc phu nhân".



Minh Sâm cúi thấp người thi lễ nói: "Tiểu nhân xin ra mắt Ngọc phu nhân" Sau đó hắn quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, tiểu nhân một lần nữa sắp xếp cho Triệu, Phương nhị vị tướng quân và Cổ phu nhân ở Tân uyển. Nơi đó khá yên tĩnh, hơn nữa cách nội viện khá xa".



Đỗ Văn Hạo hiểu rõ ý tứ của Minh Sâm. Đó cũng chính là ý định của hắn. Một khi như vậy hắn có thể cho người dọn dẹp Tử Trúc Viên khi trước để ba người Triệu tướng quân ở, để cho Dụ Cáp Nhi và mười mấy người tới sau ở. Đó là khu nhà lớn nhất, có khoảng ba mươi phòng ở. Hắn sẽ bảo Vương Nhuận Tuyết chuyển cho mỗi người mấy nha hoàn, tôi tớ hầu hạ để bọn họ ở độc lập trong khu nhà đó".



Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy cũng tốt. Ngươi hãy sắp xếp cho Ngọc phu nhân ở Tử Trúc Viên. Mấy ngày nữa còn có bốn vị phu nhân cùng gia quyến tới, tất cả đều sắp xếp ở tử Trúc Viên".



Minh Sâm nói: "Vậy tiểu nhân đi cho người thu dọn. Thế nhưng tối hôm nay thì chưa ở được".



Lâm Thanh Đại nói: "Không có vấn đề gì, cứ để Ngọc phu nhân ở cùng với ta. Đã rất lâu rồi chúng ta chưa trò chuyện với nhau".



Ngọc phu nhân chỉ tay vào Đỗ Văn Hạo nói: "Sẽ không làm ảnh hưởng tới hai người chứ?"



Lâm Thanh Đại cười nói: "Tướng công không phải chỉ có mình ta".



Đỗ Văn Hạo cười nói: "Vấn đề chính là nàng muốn giữ Dụ Cáp Nhi ở lại phòng của mình mà lại nói là do ta không tốt. Dụ Cáp Nhi, phu nhân hãy phân xử cho ta".



Dụ Cáp Nhi cười nói: "Được rồi, dù sao ta cũng chỉ mượn Thanh Đại tỷ một tối. Tối mai ta sẽ trả lại tiên sinh".



Minh Sâm nói: "Lão gia, tiểu nhân đã sắp xếp nồi và bếp cho các tướng sĩ kia chuẩn bị cơm tối. Mọi người cứ vào nhà nói chuyện".



Dụ Cáp Nhi nói: "Không phải là các tướng sĩ. Bọn họ chỉ là gia đinh của ta thôi".



Minh Sâm chỉ cười, không nói gì thêm sau đó hắn lui ra sau.



Đỗ Văn Hạo nói nhỏ với Dụ Cáp Nhi: "Không nên xem thường hắn. Hắn cũng là một hảo hán số một. Thế nhưng bây giờ hắn phải tạm thời ở lại đây , sớm muộn gì hắn cũng là một hán tử đầu đội trời chân đạp đất".



Dụ Cáp Nhi không hiểu, Đỗ Văn Hạo liền nói: "Thôi, không nói chuyện đó với ngươi nữa. Còn nhiều thời gian sau này chúng ta ở chung với nhau sẽ có rất nhiều thời gian để nói chuyện này".



Dụ Cáp Nhi gật đầu và đi theo Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại vào trong sơn trang.Vương Nhuận Tuyết, Kha Nghiêu và Liên nhi đi tới chỗ ba người.



Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Ta cứ tưởng là ai lợi hại, dám bắt giữ nhị vị tướng quân của Đại Lý và Cổ phu nhân, còn cả tri huyện đại nhân. Chỉ vì một chưởng quỹ của Ngũ Vị đường mà dám động can qua sao? Nếu không phải có Cổ phu nhân quay về trước nói có một Ngọc phu nhân gì đó của Đại Tống, ta còn định mang theo hộ viện trong nhà tới cứu viện".



Dụ Cáp Nhi tiến lên thi lễ, Vương Nhuận Tuyết vội vàng đỡ nàng, chăm chú nhìn Đỗ Văn Hạo, đau lòng nói: "Ngay khi Cổ phu nhân nói vậy, ta đã nghĩ tới Dụ nương nương. Hôm nay gặp nương nương ở đây có thể thấy trên đường đi nương nương đã chịu nhiều vất vả. Thật sự nương nương đã khó nhọc rồi".