Tống Y

Chương 537 : Đôi mắt

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Vợ của Trần Tứ phát hiện đôi mắt của Trần Tứ có vấn đề liền vừa dìu anh ta vừa nói: “Mắt của lão gia bị làm sao vậy?”



Trần Tứ đáp: “Thôi đừng nói đến đôi mắt của ta nữa, nó chỉ là đột nhiên không nhìn thấy gì nữa thôi! Ngươi mau ra mời mấy vị ân nhân vào trong nhà uống trà, sau đó sang bên nhà thím Lý ở bên cạnh sắp xếp cho mấy vị ân nhân mấy căn phòng ở tạm, xong rồi đi ra đầu thôn hỏi Triệu đồ tể xem xem hôm nay có thịt tươi không mua về đãi mấy vị ân nhân uống rượu!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi đừng bầy vẽ như vậy nữa, chúng ta cũng có mang theo lương khô theo người rồi, chịu khó một chút cũng không sao!”



Trần Tứ nghe vậy nghe vậy vội khoát khoát tay nói: “Không bầy vẽ, không phiền hà gì cả, mấy người tùy tùng của tiên sinh gọi tiên sinh là lão gia, vậy tiên sinh chính là Đỗ tiên sinh của Ngũ Vị Đường phải không? Tiểu nhân cũng đã nghe tiếng của tiên sinh rồi! Tiểu nhân có chuyện này muốn nói, mong tiên sinh đừng chê cười! Tiên sinh đã tới đây có thể nhân tiện chữa trị giúp cho tiểu nhân đôi mắt được không? Ha ha ha! Thật ngại quá, nhà của tiểu nhân nghèo quá! Chứ nếu như không phải mắt của tiểu nhân đột nhiên không trông thấy gì, thì tiểu nhân đã đích thân đi săn mấy con thú rừng về đây đãi tiên sinh rồi!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy mới hiểu thì ra Trần Tứ muốn hắn chữa trị hộ anh ta đôi mắt, nhưng nhà của Trần Tứ đúng là quá nghèo, nghèo đến độ không mời nổi thầy thuốc thật, nghĩ vậy bèn nói: “Mắt thì ta sẽ chữa cho người, còn rượu thịt thì ngươi khỏi phải lo lắng làm gì, ta thật sự không cần!”



Vợ của Trần Tứ lúc này liền nói chen vào: “Chúng tôi cũng làm gì có tiền mà mua thịt, chẳng qua là đi mua nợ của người ta, chờ đến khi thu hoạch có tiền rồi mới trả cho người ta thôi!”



Trần Tứ nghe vậy tức giận quát: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Không nói ra không ai bảo ngươi là câm cả!”



Vợ của Trần Tứ nghe vậy không dám nói gì nữa, chỉ biết cong môi lên tủi thân cúi gằm đầu xuống.



Trần Tứ nói: “Ta cũng đâu cần ngươi cứ phải dìu ta đi thế này, ngươi mau sang nhà thím Lý đi nhanh lên, ngươi bị điếc hả?”



Mấy người liền theo chân vợ của Trần Tứ đi vào trong phòng, nơi đây tối om mù mịt.



Vợ của Trần Tứ thấy vậy liền thấp giọng nói: “Thật ngại quá, trong nhà không có đèn, vốn hôm nay là Trần Tứ sẽ đi săn mấy con thú về để đổi lấy đèn dầu, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện, hay các vị ngồi ngoài chờ một chút cho mát!”



Trần Tứ nghe vậy liền quát: “Ngươi, con mụ thối thây này, ngươi không biết đi sang nhà thím Lý mượn trước đèn hay sao?”



Minh Thâm đang định lên tiếng thì Đỗ Văn Hạo liền đưa mắt ra hiệu bảo hắn đưa cho vợ Trần Tứ ít bạc vụn nói: “Chị đi mua ít dầu về thắp đèn, xong rồi nấu cho chúng ta ít mỳ ăn là được rồi!”



Vợ của Trần Tứ cầm lấy đống bạc vụn không dám hé miệng nói câu nào chỉ tủm tỉm cười gật gật đầu nói: “Nô gia đi ra đầu thôn mua cho các vị thịt và dầu đèn, các vị cứ ngồi chờ ở đây, chờ nô gia đi đun ít nước cho các vị uống!”



Trần Tứ lúc này đột nhiên quát: “Con mụ kia! Có phải ngươi cầm tiền của người ta rồi không hả?”



Vợ của Trần Tứ đang định đi thì bỗng nhiên nghe Trần Tứ quát lên như vậy sợ quá đưa mắt lên nhìn Minh Thâm không dám nói gì nữa.



Trần Tứ gầm lên: “Ta đang hỏi ngươi sao ngươi không trả lời hả? Đừng có nói là không đấy nhé, ta còn không biết ngươi sao? Ngươi mà không được người ta dấm dúi cho cái gì thì còn lâu ngươi mới nói chuyện với người ta, còn không đem tiền trả lại cho ân nhân đi hả? Chúng ta vốn đã không có tiền trả cho tiên sinh khám chữa bệnh rồi, làm sao còn dám cầm tiền của tiên sinh đi mua đồ nữa hả? Ngươi mà không trả lại, ta sẽ phế bỏ ngươi luôn!”



Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình tức giận như vậy vội nói: “Lão gia đừng giận! Mắt đã không nhìn thấy gì, chân lại bị gãy nữa, còn tức giận làm gì nữa, nô gia trả lại người ta là cùng chứ gì!” Nói xong liền dúi vào tay Minh Thâm đám bạc vụn kia.



Minh Thâm nói: “Trần đại ca! Anh quá khách khí rồi, anh cũng không thể chờ đến thu hoạch rồi mới trả nợ cho người ta được chứ? Hơn nữa đây chẳng qua là tiền mua dầu đèn mà thôi! Lão gia của chúng tôi muốn khám bệnh cho anh thì cũng không thể nào khám trong cái phòng tối tò mò thế này được đúng không?”



Trần Tứ nghe vậy im lặng không biết nói thế nào cho phải nữa.



Minh Thâm lại quay sang vợ Trần Tứ nói: “Chị đi nhanh lên, lão gia của chúng tôi cũng đói rồi!”



Vợ của Trần Tứ thấy chồng mình không nói gì nữa liền hí hửng cầm đống bạc vụn chạy đi.



Đỗ Văn Hạo thấy nơi đây là một căn viện có tất cả sáu căn phòng ngoại trừ phòng bếp và tiền đường ra thì còn bốn căn phòng, cũng khá rộng rãi thoáng đãng.



Minh Thâm nói: “Chỗ này có nhà nghỉ không?”



Trần Tứ đáp: “Chỗ này của tiểu nhân không có nhà nghỉ nào cả, mấy vị ân nhân lẽ nào chê nhà của tiểu nhân nghèo bẩn quá, không muốn ở lại đây?”



Minh Thâm nói: “Không phải như vậy, chúng tôi có sáu người, tuy là trời nóng không cần đến chăn đệm, nhưng cũng không thể nào để sáu người chúng tôi chui vào hai căn phòng được chứ? Hơn nữa, nhà của anh cũng chắc gì đã có sáu cái giường!”


Thím Lý nghe vậy cười thân thiện đáp: “Đúng vậy! Nghe nói tiên sinh cũng là người có tiếng tại cái quận Tú Sơn này, tiên sinh mà cũng biết tới tin này sao? Này vợ Trần Tứ, ta nói cho chị biết chị còn không tin ta, đến cả người có tiếng như tiên sinh đây còn biết nữa là……….!”



Vợ của Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Cũng có phải là cháu không tin đâu! Chỉ là Trần Tứ nhà cháu không cho cháu tin đấy!”



Thím Lý nghe vậy cười nói: “Ta có lời này muốn nói, xin tiên sinh đừng giận nhé!”



Đỗ Văn Hạo vừa ăn mỳ vừa gật đầu nói: “Thím cứ việc nói!”



Thím Lý nói: “Không phải là ta không tin vào đại phu, hơn nữa sau khi thấy tiên sinh chữa bệnh cho Trần Tứ xong thì cũng phải chờ tới mấy ngày mới được đúng không? Mà tiên sinh chữa trị xong cũng chưa chắc là chữa khỏi được, tiên sinh có biết tại sao không? Bởi vì giáo chủ của ta đang trừng phạt Trần Tứ vì tội bất kính đó, ai bảo nó suốt ngày đi rêu rao bảo giáo chủ của ta là kẻ lừa đảo, chính vì thế mà giáo chủ mới trừng phạt nó! Tiên sinh đã trông thấy chưa? Mắt của nó bị mù rồi, biết tại sao không? Vì nó có mắt mà như mù!”



Trần Tứ nghe vậy liền đanh nét mặt lại, hắng giọng nói: “Con mụ vợ kia còn không đưa thím Lý đi sang phòng bên cạnh sắp xếp giường chiếu cho ân nhân sao?”



Thím Lý nhìn thấy Trần Tứ đang rất không vui liền vội đứng dậy hứ lên một tiếng, rồi nhìn vào đơn thuốc trên tay Trần Tứ khinh khinh đi ra ngoài cổng nói: “Ta nghĩ ngươi ngày mai nên đi xin lỗi giáo chủ của ta một tiếng thì may ra mắt của ngươi mới khỏi được! Còn mấy cái thuốc gì mà Tiên Hạc Thảo, Bách Cấp gì gì đó còn lâu mới chữa khỏi bệnh cho ngươi!”



Đỗ Văn Hạo thấy thím Lý đi rồi liền cười nói: “Thật không ngờ thím Lý còn biết chữ nữa cơ đấy!”



Trần Tứ đáp: “Ngày trước chồng của thím là thầy dạy học trong trường làng, sau đó vì bị dính phong hàn mà chết, do vậy mà thím ấy cũng biết chút ít! Xin tiên sinh đừng trách thím Lý, người nhà quê cứ thẳng tính như vậy, nghĩ gì nói đấy!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu mà, không sao đâu! Nhưng ta cũng muốn nhờ thím Lý giới thiệu cho ta gặp mấy vị trong thánh giáo đó xem thành tiên nó ra sao!”



Trần Tứ nói: “Tiên sinh chính là tiên ông giáng thế rồi, cần gì phải đi gặp bọn lừa đảo kia làm gì?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Ta muốn xem xem pháp lực của họ ra sao!”



Trần Tứ nghe vậy chỉ biết lắc lắc đầu rồi bỗng nhiên gọi lớn: “Mụ vợ đâu rồi? Ra đây nhanh lên!”



Vợ của Trần Tứ rất nhanh đã xuất hiện.



Trần Tứ nói: “Mau đi ra nói với thím Lý rằng tiên sinh muốn gặp mấy người trong thán giáo kia, nhờ thím giới thiệu dùm!”



Vợ của Trần Tứ nghe vậy liền đi ra ngoài, rất nhanh Thím Lý đã mặt mày hớn hở đi vào trong.



Đỗ Văn Hạo nói: “Không biết thím Lý có tiện đường giới thiệu cho ta biết mấy vị cao nhân đắc đạo thành tiên được không?”



Thím Lý nghe vậy cười nói: “Không được, những người không có duyên số gia nhập thánh giáo, thì giáo chủ sẽ không gặp đâu!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Giáo chủ không gặp ta, sao biết được ta có duyên số hay không?”



Thím Lý nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc, vợ của Trần Tứ vội nói: “Thím Lý, thím để mấy vị ân nhân này đi gặp giáo chủ đi, vạn nhất có người có duyên nhập giáo thì chẳng phải giáo chủ sẽ khen ngợi thím hay sao?”



Thím Lý nghe cũng có lý bèn nói: “Được rồi! Vậy ta sẽ dẫn tiên sinh cùng mọi người đi gặp giáo chủ! Nhưng ta cảnh cáo trước là các người không được phép vô lễ với giáo chủ của ta đâu đấy!”



Đỗ Văn Hạo cười gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy nói với Trần Tứ: “Ngươi cứ nằm nghỉ trước đi, không cần chờ chúng ta đâu, chúng ta đi cái là về ngay thôi!”



Trần Tứ nghe vậy vội nói: “Tiểu nhân không yên tâm cho lắm, cứ để tiểu nhân ngồi chờ tiên sinh, nếu như tiên sinh không về được tiểu nhân sẽ tụ tập tất cả các thợ săn ở đây lại chạy tới cứu tiên sinh!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết Trần Tứ là người cương trực thẳng tính, tâm địa lương thiện không sợ cường quyền liền nói: “Nếu trong làng có thầy thuốc thì ngươi nên đi cắt thuốc cho xong đi!”



Trần Tứ đáp: “Tiên sinh cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm tới tiểu nhân đâu ạ!”



Đoàn người của Đỗ Văn Hạo cũng đã ăn xong rồi, nên cả đoàn liền đi theo thím Lý lên đường đi tìm thánh giáo.