Tống Y
Chương 542 : Nước chảy đá mòn
Ngày đăng: 19:26 18/04/20
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu rồi, không trách tiểu thư được, điều tiểu thư đang nghĩ cũng chính là điều ta nghĩ”
Lạc Kì nói: “Tiên sinh cái này đâu có khó, để tướng công đi điều tra không phải là ra sao?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không thể để Tử Húc đi mạo hiểm, thôi, chắc không phải vấn đề gì to tát”
Liễu Tử Húc nói: “Tiên sinh, Lạc Kì ói phải đấy, cho dù tại hạ không điều tra ra kết quả gì, Lạc Kì cũng có thể để Bích Nhi đi hỏi, quan hệ hai người rất tốt, tiên sinh không cần lo lắng”
Đỗ Văn Hạo cũng muốn biết nguyên nhân bèn nói: “Vậy được, nhưng đừng miễn cưỡng quá”
Liễu Tử Húc cười nói: “Chuyện của tiên sinh cũng là chuyện của học trò, nói gì miễn cưỡng chứ, hỏi rõ rồi sẽ nói với tiên sinh sau”
Lạc Kì: “Đúng rồi, hôm qua tiểu nữ nghe Bích Nhi nói Thạch đầu mà tiên sinh đang hỏi mấy ngày trước đến Liêu phủ”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội hỏi: “Sao Bích Nhi biết?”
Lạc Kì nói nhỏ: “Mỗi tháng Bích Nhi đều về nhà mẹ đẻ một lần, mỗi lần ở khoáng hai ba ngày, đúng mấy ngày đo thì không khỏe, ăn gì nôn đó, Liêu phu nhân thương quá bèn để cô ấy ở lại đó thêm mấy ngày, lúc quay về Bích Nhi nói cũng vô tình nghe quản gia nói.
Cái già mà Thạch tướng quân và Liêu phu nhân trong thư phòng nói chuyện gì đó, Bích Nhi bèn đi em mặt mũi Thạch tướng quân ra sao thì đúng như tiên sinh miêu tả bèn quay về kể cho tiểu nữ”
Đỗ Văn Hạo nghe Lạc Kì nói vậy càng tin chắc rằng Thạch Đầu là Thạch Tà, hắn làm vậy là không muốn kéo mình vào, hơn nữa, có thể khẳng định Tôn Hòa và Vương Thập Bát kia xem ra đúng là có vấn đề.
Mà Liễu Tử Húc và Lạc Kì lại tôn trọng và tin tưởng mình vậy, nếu thật sự Tôn Hòa bị triều đình chú ý đến, mình lại không cẩn thận kéo Thạch Đầu và Minh Sân vào, đến lúc đó thì khó giải quyết đây.Đỗ Văn Hạo nói: “Kệ hắn ta, đúng rồi, cha tiểu thư gần đây có liên lạc với bọn họ không?”
Lạc Kì lắc đầu: “Tiểu nữ đã viết hai bức thư cho người mang đi, nhưng không có hồi âm, lần này đến là cũng vì muốn hỏi tiên sinh có biết cha mẹ tiểu nữ gần đây thế nào không?”
Đỗ Văn Hạo: “Mấy ngày trước còn uống rượu cùng nhau, nhưng không ngờ nói đến chuyện bức thư tiểu thư viết, chắc là vội về nhà nên mới chậm trễ trả lời, đừng lo, mọi việc vẫn ổn”
Đỗ Văn Hạo không muốn Lạc Kì lo lắng, nay cuộc sống của cô và Liễu Tử Húc tốt như vậy, sao có thể nỡ lòng nào nói ra cơ chứ?Lạc Kì nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy lập tức vui vẻ lại: “Vậy thì tốt quá rồi”
Liễu Tử Húc nói: “Tại hạ nói để tiên sinh khỏi lo về Thái Sơn đại nhân, Lạc Kì còn nói nếu không ổn thì về một chuyến, tại hạ thì không yên tâm cho nàng đi một mình quãng đường xa như vậy, nay thế đạo bất ổn, tại hạ lại không dứt ra được”
Đỗ Văn Hạo: “Không có gì, tiên sinh cứ yên tâm ở lại đây, có chuyện gì tại hạ sẽ sai người đưa thư cho các vị”
Ba người vui vẻ nói chuyện trong đại sảnh, Cổ Tiếu Thiên chạy thẳng từ đại sảnh ra ngoài, sai nô tài chuẩn bị xe gấp rồi vội vàng ra ngoài.Cổ Nhất Phi vừa may cũng định ra ngoài, thấy Cổ Tiếu Thiên vội vàng lên xe bèn đuổi theo nói: “Phụ thân sao vội vậy? Định đi đâu sao?”
Cổ Tiếu Thiên nói: “Vào cung một chuyến, con ở nhà tiếp đãi khách cho tử tế, ta đi rồi quay lại ngay”
Nói rồi thấy Cổ Nhất Phi cũng muốn ra ngoài bèn hỏi: “Sao, con cũng muốn ra ngoài ư?”
Cổ Nhất Phi nói: “Vâng, con muốn đi một chuyến tới Phật tự Thụ Ngọc Trai hòa nhập”
“Sao, con lo là trong bọn họ có người nói dối?”
Cổ Nhất Phi: “Cũng không phải con, mà là Vân Phàm cảm thấy chuyện này nếu không phải ở trong nhà thì chắc chắn ở hai nơi này, thế nên con muốn đi xem sao”
Cổ Tiếu Thiên cười rồi chau mày nói: “Vân Phàm còn nói gì với con nữa?”
Rầm rầm rầm….Có người gõ cửa, Cổ Nhất Phi lên tiếng hỏi ai, nghe thấy tiếng Cổ Tiếu Thiên bèn đứng dậy mở cửa.Thấy Cổ Tiếu Thiên mặt mũi sầm sì đi vào, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta đến chỗ Tử Nhi, nghe bảo tiên sinh ra ngoài rồi, nghĩ là tiên sinh đến đây, quả nhiên đúng thật”
Nói rồi ngồi xuống.Cổ Nhất Phi: “Phụ thân, tại sao lại có vẻ như tâm trạng nặng nề vậy?”
Cổ Tiếu Thiên cười ha ha hai tiếng như miễn cưỡng lắm vậy.Cổ Nhất Phi: “Tình hình Tử Nhi có khá hơn không?”
Cổ Tiếu Thiên: “Đâu có được nhìn thấy, Vân Phàm nói ngoài tiên sinh ra không ai được lại gần, ta đang định hỏi nguyên do đây”
Đỗ Văn Hạo giờ mới nhớ ra chuyện này bèn cười nói: “Cổ đại nhân phiền não vì chuyện này sao? Tại hạ vì bàn chuyện Thục Ngọc Trai với Cổ đại ca nên quên mất, chủ yếu là lo lắng không biết ai đứng sau chuyện Tử Nhi nuốt vàng nên mới vậy, mong đại nhân thông cảm”
Cổ Tiếu Thiên nghe vậy kinh ngạc nhìn Cổ Nhất Phi.Cổ Nhất Phi vội nói: “Phụ thân, là thế này…”
Cổ Nhất Phi kể lại mọi chuyện cho cha nghe.
Cổ Tiếu Thiên kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Ta còn tưởng…”
Nói rồi đột nhiên ngừng lại.“Cha còn tưởng sao cơ?”
Cổ Tiếu Thiên ho khan hai tiếng nói: “Không có gì, chỉ là ta nghi ngờ có phải Tử Nhi trách ông ngoại như ta đuổi mẹ nó ra khỏi nhà không, bây giờ mới đón mình nó về, không ngờ chuyện lại phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều”
Đỗ Văn Hạo: “Hơn nữa tại hạ cảm thấy vị công công đó rất đáng nghi”
Cổ Tiếu Thiên sững lại, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Vân Phàm, ý cậu là gì?”
Đỗ Văn Hạo: “Tại hạ không biết tại sao Lưu công công bỏ gần cầu xa bảo mọi người đến tìm tại hạ, chẳng nhẽ ông ta biết trước kia tại hạ khi ở Đại Tống đã từng làm phẫu thuật tương tự cho trẻ con?”
Cổ Tiếu Thiên ngạc nhiên: “Vân Phàm, trước kia ở Đại Tống cậu cũng từng làm chuyện này rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu.“Ta đã bảo là Lưu công công này nói dối ta mà, bây giờ ta sẽ lập tức vào cung!”
Nói rồi đứng dậy định đi.Cổ Tiếu Thiên mở cửa thì thấy quản gia đứng đó, hai người đều giật mình.“Ngươi đứng đây làm gì?”
“Bẩm lão gia, tiểu nhân cũng vừa mới tới, đang định gõ cửa thì lão gia đi ra”
“Tìm ta hay Nhất Phi?”
Quản gia nói vài câu vào tai Cổ Tiếu Thiên, sắc mặt hắn thay đổi, chỉ nói: “Người đâu?”
Quản gia nhìn Đỗ Văn Hạo và Nhất Phi trong phòng, sau đó chỉ chỉ ra tiền viện, hai người lập tức bỏ đi.Cổ Nhất Phi ra cửa nói: “Ai đến vậy?”
Quản gia nói: “Thiếu gia hãy ở đây với tiên sinh đi, chỉ lão gia đi là được rồi”
Nhất Phi nghĩ là người đến chắc không muốn nhìn thấy mình bèn quay vào trong đóng cửa lại.Cổ Tiếu Thiên vội vàng ra tiền viện, thấy ngoài đại sảnh có 5, 6 người của cấm vệ quân, thấy mình đến thì họ cúi người chào, đến gần thấy Lưu công công và một thanh niên mặc áo xanh đang đứng xem tranh chữ, vội tiến lại, đang định quỳ xuống thì người đó quay lại nói: “Không cần, lần này đến đây cũng không muốn người khác biết, nên chỉ cho người đến đây, Cổ ái khanh không cần đa lễ, may đứng dậy rồi nói”