Tống Y

Chương 544 : Lư Sơn chân diện

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Đỗ Văn Hạo hào hứng kể “Hồng lâu mộng”



cho hoàng thượng và mọi người, đoạn nào quên thì hắn tự sáng tác, dù gì bọn họ cũng không biết, vốn định nói chuyện của hoàng thượng và mọi người, bọn họ nghe cũng không cảm thấy lạ, giống như đang nói chuyện gì đó xung quanh mình vậy, qua một canh giờ, cho đến khi Đỗ Văn Hạo thấy mỏi miệng mà mọi người vẫn thấy còn rất hứng thú.“Vân Phàm huynh, đoạn này có phải thời Tống không?”



hoàng thương nhận lấy tách trà từ a hoàn, chỉ nhìn thoáng qua lá trà trong tách định uống mà lại thôi.Đỗ Văn Hạo để ý từng tí một mọi hành động của người tự xưng là Ngũ gia này, cũng lấy một tách uống nói: “Chỉ là một chuyện dã sử vui tai mà người ta kể lại thôi, mọi người cười rồi thôi, không cần phải để ý thời đại địa điểm làm gì”



Hoàng thượng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nghe Cổ đại nhân nói tiên sinh từng là người Đại Tống?”



Đỗ Văn Hạo đặt tách trà xuống gật đầu nói: “Đúng vậy”



Lúc này có một phụ nữ khoảng 30 tuổi ăn mặc đẹp gương mặt thanh tú dẫn theo một cô gái đi vào, cười ha ha đến trước mặt Ngũ gia chào hỏi, ánh mắt đầy sức hút.Hoàng thượng chỉ chỉ người phụ nữ đó nói: “Vân Phàm huynh, đây chính là cáo chín đuôi trong truyền thuyết, bà chủ của Phong Nguyệt vô biên, Mị Nhi cô nương”



Thiếu phụ đó cười ha ha, rồi đặt tay lên người Ngũ gia nói: “Ngũ gia xấu lắm, sao lại có thể nói nô gia như vậy?”



Cổ Tiếu Thiên nói: “Vậy cô muốn Ngũ gia chúng tôi nói thế nào?”



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ người này tuy cũng tên với Mị Nhi của thuyền hoa Mị Nhi kiều nhưng nhan sắc và thân hình lại không được bằng, hơn nữa đến cách chiều khách cũng không bằng.



Không biết còn có ngón nghề gì nữa không, nếu không có thì sao người con gái này có thể cầm cự được một thanh lâu lớn thế này cơ chứ?Hoàng thượng cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Ta nghe Nhất Phi huynh nói Vân Phàm huynh xưa nay không đến những nơi này bao giờ, điều này khiến ta thấy bất ngờ đây”



Mị Nhi: “Đúng đó, nơi nay mở vì các lão gia đây, nếu các vị không đến thì những cô nương như hoa như ngọc đây cô đơn lắm? Ngũ gia, ngài nói sẽ giới thiệu một công tử tuấn tú mà?”



“Chủ yếu là vẫn chưa tới lúc giới thiệu cho ngươi, Vân Phàm huynh không thấy lạ mới phải”



Đỗ Văn Hạo chắp tay cười nói: “Ngũ gia nói gì vậy, tại hạ chẳng qua chỉ là đại phu chữa bệnh cho người, đâu cần giới thiệu gì chứ”



“Không thể nói như vậy được, Mị Nhi đi gọi Nhu Nhi cô nương đến đây cho ta, chúng ta đến lâu như vậy rồi, cô ấy có tắm nước thơm đủ chưa?”



“Cái con bé đáng chết này, nô gia còn tưởng nó ra hầu hạ Ngũ gia rồi cơ, để nô gia đi gọi ra ngay”
Cổ Tiếu Thiên kinh ngạc nhìn Tuyên Nhân Đế.Tuyên Nhân Đế nói: “Thôi, Cổ ái khanh, mọi người lui ra đi, để ta nói chuyện riêng với quốc công”



Cổ Tiếu Thiên không dám hai lời chỉ đành cho Cổ Nhất Phi và cấm vệ quân lui xa ra hai mươi mét.Khi chỉ còn lại hai người, Tuyên Nhân Đế chắp tay hành lễ với Đỗ Văn Hạo, nói: “Xin quốc công cứu lấy Đại Lý khỏi nước sôi lửa bỏng, trẫm sẽ cảm kích vô cùng”



Đỗ Văn Hạo vội đỡ dậy nói: “Hoàng thượng sao lai nói vậy, tại hạ nay chỉ là dân thường áo vải, không phải là quốc công gì cả, nay sơn hà Đại Tống đã đổ vỡ, hoàng thượng nhìn thấy rồi đó, quốc công giờ chẳng qua chỉ còn là hư danh, nói ra làm trò cười cho người ta, người xưa nói hay lắm, cái gì mà phượng hoàng rơi vào bụi cỏ còn không bằng gà”



“Quốc công khiêm tốn quá, nếu quốc công có thể cứu được con dân Đại Lý, đừng nói là quốc công, nếu muốn cả giang sơn này trẫm cũng có thể cho người một nửa”



Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, Tuyên Nhân Đế lại chắp tay cúi thấp đầu nói: “Nay nước Đại Kim đã chịu lui, trước mặt Đại Tống trấn áp được rồi, đại quân tiên phong của Đại Kim nhằm thẳng vào Đại Lý, mà Đại Lý vốn không có sức kháng cự.



Nếu quốc công không ra tay giúp đỡ thì đừng nói là kinh thành, không lâu nữa, cả Tú Sơn, Ngũ Vị Đường, Vân Phàm sơn trang, đều sẽ là lãnh thổ của Đại Kim, quốc công có thể bỏ mặc con dân Đại Lý, cũng có thể bỏ mặc trẫm, nhưng không thể có lỗi với đứa con trai ba tuổi và sáu vị phu nhân xinh đẹp được”



Đỗ Văn Hạo rùng mình: “Hoàng thượng quả là nắm rõ nhất cử nhất động của tại hạ tại Đại Lý, chuyện Yến Tử bị người lừa nuốt vàng có phải hoàng thượng làm không?”



“Cũng là bất đắc dĩ thôi, trẫm nghi ngờ tiên sinh là ngự y Đại Tống, mà y kĩ này chỉ có Đỗ thần y mới biết, người khác không biết, vì vậy đó là cách tốt nhất để xác nhận, để người tiên sinh không thể không cứu mắc nạn, thực sự là không còn cách nào khác, xon quốc công tha lỗi”



“Người nên xin Yến Tử tha tội!”



“Trẫm sẽ bồi thường cho tổn thất của bọn họ, quốc công gia yên tâm”



Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào Tuyên Nhân Đế chậm rãi nói: “Nếu là hoàng thượng thì người sẽ làm thế nào?”



Tuyên Nhân Đế lại chắp tay nói: “Trẫm thành thật muốn mời quốc công gia xuất núi, cứu lấy giang sơn xã tắc Đại Lý sắp sụp đổ! Xin hãy nghĩ đến con dân Đại Lý mà ra tay cứu giúp!”



Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười, xòa hai tay ra nói: “Hoàng thượng đề cao tại hạ quá, ngoài chữa bệnh ra thì văn bất năng an bang, võ bất năng định quốc, làm sao có thể nói là cứu Đại Lý khỏi nước sôi lửa bỏng? Nếu thực sự có bản lĩnh đó thì tại hạ đã cứu Đại Tống rồi, sao có thể chống mắt ra nhìn Đại Kim giày xéo Đại Tống chứ? Sao có thể bình chân ở Đại Lý thế này?”