Tống Y

Chương 547 : Che mắt

Ngày đăng: 19:26 18/04/20


Tuyên Nhân Đế nghe vậy liền dìu Đỗ Văn Hạo đứng dậy rồi nói: “Ngửi vào cái vật này có thể gây chết người, hay là………..”



Đỗ Văn Hạo khẽ nhìn trộm vẻ mặt sợ hãi của Tuyên Nhân Đế rồi cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ nghiêm trọng nói: “Không phải đâu! Nếu như chỉ ngửi thôi mà đã gây chết người rồi thì thần sao dám bảo Hoàng Thượng đứng ở đây? Đây là loại độc dược mãn tính, chỉ cần một bình này thôi cũng có thể giết chết trăm vạn binh mã rồi, nhưng nó phải uống vào trong cơ thể mới có tác dụng!”



Tuyên Nhân Đế nghe vậy thở hắt ra một cái nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy Quốc Công cùng ta ra ngoài kia nói chuyện một lát, trong phòng này có mùi khó chịu quá!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài một tiếng rồi cùng Tuyên Nhân Đế bước ra ngoài. Khi ra bên ngoài thì thấy Thạch Đầu đang quỳ ở đó, hắn biết là Thạch Đầu đang định làm gì nhưng vẫn giả ngây giả ngô nói: “Thạch quản gia đang làm cái gì vậy?”



Tuyên Nhân Đế nói: “Quốc Công cứ ngồi xuống có chuyện gì cứ từ từ nói!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy càng lo lắng buồn bã hơn: “Bây giờ thần làm gì có thời gian àm ngồi chứ! Hoàng Thượng cho thần thời gian một tháng đã trôi qua rồi, không ngờ lại………..”



Tuyên Nhân Đế lúc này đã lửa giận bùng bùng cháy ngùn ngụt rồi, nhưng Tuyên Nhân Đế vẫn cố phải nhẫn nhịn vì không nhẫn nhịn thì lấy ai mà bảo hộ giang sơn của Đại Lý. Tuyên Nhân Đế biết bản thân mình bây giờ không được phép đắc tội với Đỗ Văn Hạo, bởi vì bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn là hy vọng cuối cùng của Đại Lý.



Tuyên Nhân Đế vội nói: “Tất cả đều do người của Trẫm làm ăn hậu đậu! Xin Quốc Công đừng tức giận, quân đội tiền tuyến của ta vẫn còn có thể cầm cự được thêm một tháng nữa! Không sao đâu!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười thầm khinh bỉ trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tức tối nói: “Hoàng Thượng đã nói vậy thì thần cũng không khách khí nữa! Tên Thạch Đầu này vốn là người của Hoàng Thượng, bây giờ nó cứ kè kè bên cạnh thần thế này có khi một ngày nào đó nó lại vào nhìn trộm thần làm việc, sau đó chạy đi bẩm báo với Hoàng Thượng để nhân thưởng! Nó nhận thưởng thì cũng chẳng sao nhưng chỉ sợ nó lại làm đổ vỡ hết mọi thứ thì bao nhiêu công sức của vi thần đổ sông đổ bể hết!”



Tuyên Nhân Đế làm sao có thể để một người thân cận và đáng tin như Thạch Đầu rời khỏi Đỗ Văn Hạo được, nghĩ vậy nên Tuyên Nhân Đế liền giả vờ tức giận nhảy tới đạp vàp ngực Thạch Đầu ngã lăn ra đất, rồi thuận tay rút kiếm ra thét: “Được! Nếu như Quốc Công đã không thích tên nô tài này thì Trẫm sẽ chém nó chết ngay trước mặt Quốc Công cho Quốc Công hả giận!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười lạnh nói: “Hoàng Thượng không phải diễn kịch trước mặt thần nữa, Hoàng Thượng tưởng thần là đứa trẻ lên ba hay sao? Hoàng Thượng muốn giết thì lôi hẳn nó ra ngoài kia mà giết, đừng giết trước mặt thần, thần vốn là một người nhân từ, không muốn trông thấy cảnh đầu rơi máu chảy chút nào!” Nói xong Đỗ Văn Hạo đứng thẳng người dậy, nhưng trong bụng vẫn lo lắng cho sự an nguy Thạch Đầu vô cùng.



Thạch Đầu nghe vậy vội nói: “Hoàng Thượng! Tiểu nhân bất tài vô dụng, làm Quốc Công hao tổn một tháng tâm huyết đổ sông đổ bể cả, không cần Hoàng Thượng phải ra tay mà chính tiểu nhân sẽ tự mình kết liễu để tạ tội với Quốc Công!”



Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi cũng đừng có diễn kịch nữa! Hoàng Thượng mau lôi tên này ra ngoài kia xử chém luôn đi, nó cũng không thể nào bù giúp được thời gian hai mươi ngày của vi thần!”
Tên đại hán còn lại thì có vẻ hiền hơn một chút tiến tới nói với tên kia: “Đây chỉ là hai bà lão thôi mà, ăn nói đàng hoàng một chút đi!”



Tên kia nghe vậy liền gằn giọng nói: “Ai mà biết được hai người này có phải là tên Đỗ Văn Hạo phái ra do thám hay không?”



Một trong hai bà lão nghe vậy vội bịt miệng lại cười, tên đại hắn cầm kiếm thấy vậy quát: “Ngươi cười gì hả mụ già?”



Lão bà kia đáp: “Ngươi không nói thì ta không biết, nhưng ngươi nói như vậy thì chắc ngươi là người của Hoàng Thượng phái tới đúng không?”



Tên cầm kiếm nghe vậy cảnh giác nói: “Sao ngươi lại nói thế?”



Lão bà kia nói: “Nếu không phải sao ngươi lại bảo ta là người được Đỗ Văn Hạo ra lệnh ra ngoài do thám hả?”



Tên đại hán còn lại thấy vậy liền nói: “Xin lão bà đừng chấp nhặt anh em chúng tôi! Chẳng qua thấy hai vị ra ngoài giữa đêm hôm thế này không biết làm gì nữa?”



Lão bà kia nói: “Các ngươi quên là mai là ngày Trùng Dương (Lễ tết Trùng Dương, một lễ tết cổ truyền của Trung Quốc) hay sao? Đến cả ngày này cũng quên, không biết các ngươi có còn coi cha mẹ mình ra gì không nữa?”



Tên đại hán kia nghe vậy cả kinh nói: “Ố! Thì ra là vậy, hai vị lão bà có phải muốn đi ra ngoài ngoại ô lên chùa cầu xin cho đại gia đình đúng không?”



Lão bà kia đáp: “Còn gì nữa! Một buổi sáng sớm thế hiếm có thế này ta đã hứa với lão gia là giờ mão phải quay về rồi, hai bà lão ta không biết cưỡi ngựa nên dĩ nhiên phải dậy sớm thôi! Nếu các ngươi mà cứ lằng nhằng với ta mất thời gian thế này thì không biết ta bao giờ mới được ra ngoài về cho đúng giờ nữa!”



Tên đại hán kia nghe vậy vội nói: “Thật có lỗi quá! Hai vị lão bà cứ việc đi cho sớm!”



Tên đại hán cầm kiếm kia thấy vậy định lên tiếng ngăn cản, nhưng bị tên đại hán kia ngăn lại nói: “Thôi bỏ đi! Chúng ta chỉ cần chú ý tới Đỗ Văn Hạo và sáu vị phu nhân mà thôi! Việc gì phải để ý tới hai cái bà lão này làm gì, thôi bỏ đi!”