Tống Y
Chương 79 : Bạo phát
Ngày đăng: 19:17 18/04/20
Đỗ Văn hạo cầm hòm thuốc của mình, lấy ra một chiếc găng tay da dê dài đến tận khuỷu tay đeo vào, rồi cẩn thận chạm nhẹ vào vết thương. Qua găng tay da dê cũng có thể cảm thấy nóng rực, vết thương đầy những bọng nước. Có bọng nước đã vỡ, chảy ra nước dịch màu nâu nhạt, tanh hôi nhức mũi, tổ chức cơ thịt trên vết thương, đại bộ phận đã thối rữa thành màu đen. Những bộ vị ở giữa thì nổi màu vàng nhạt, ép nhẹ vào vết thương, có thể nghe thấy tiếng lép nhép, sau khi thêm lực, liền có bọt khí bẩn tràn ra.
Đỗ Văn Hạo tóm lấy hai tay đang khua khoắng lung tung trên không của chu bộ khoái, ngưng thần chẩn mạch, phát hiện mạch động rất mạnh, bóp miệng hắn để xem bựa lưỡi thì thấy có màu vàng và khô đét, đầu lưỡi thì đỏ sẫm, trong lòng liền nặng trĩu.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy , quét mặt nhìn các bộ khoái có mặt ở đây, trầm giọng nói: "Trong các ngươi trên người ai có vết thương".
Thê tử Tô thị của Chu bộ khoái và Chu lão hán và các bộ khoái giúp khiêng Chu bộ khoái tới đây nhìn nhau, tất cả đều lắc đầu.
"Vậy có ai chạm vào vết thương, hoặc là quần áo bẩn đã bị tiêm nhiễm không?"
Mọi người lại đều lắc đầu.
Đỗ Văn hạo lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, dặn dò tất cả không ai được hạm vào vết thương của chu bộ khoái.
Diêm Diệu Thủ lúc này mới cười cười: "Ta buổi sáng liệu thương cho Chu bộ khoái, đã chạm vào vết thương của hắn, có vấn đề gì à?"
Đỗ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào hắn lạnh lùng nói: "Còn dụng cụ xử lý vết thương của ngươi thì sao, sau khi dùng xong có khử trùng đúng cách không?"
"Khử rồi, đương nhiên là khử rồi, án chiếu đúng cách yêu cầu khử trùng của sư tổ ngài: "Diêm Diệu Thủ dùng từ "ngài" rất là khoa trương. Trong lời nói đầy vẻ châm chọc: "Chính là vì chiếu theo phương pháp khử trùng của sư tổ ngài cho nên Chu bộ khoái mới thành thế này".
Diêm Diệu Thủ kinh hãi thất sắc. Hắn lúc nhỏ bị bệnh nặng sắp chết , là Tiền Bất Thu chữa khỏi bệnh cho hắn. Từ đó theo Tiền Bất Thu học y, Tiền Bất Thu đối với hắn có thể nói là vừa là thầy vừa là cha. Hắn lúc trước ba lần bảy lượt xung đột khiêu khích Đỗ Văn Hẹo,, phần lớn tình huống đều là để bảo vệ uy nghiêm cho sư phụ Tiền Bất Thu thần y. Lại thêm tính hắn luôn nói toạc móng heo, cho nên mới nhiều lần phạm sai lầm, không ngờ lần này sư phụ lại thực sự khai trừ mình ra khỏi sư môn. Diêm Diệu Thử sợ đến nỗi hồn phi phách tán, rầm một tiếng quỳ xuống đất, khôgn để ý đến máu đang đầm đìa trên đầu, quỳ xuống trước mặt Tiền Bất Thu, đập đầu thình thịch như giã tỏi: "Sư phụ, đồ nhi biết sai , không dám nữa đâu, xin sư phụ thu hồi quyết định đi... huhuhu..."
"Lão hủ không thể dung thứ loại đồ đệ ngỗ nghịch như ngươi. Ngươi đi đi". Tiền Bất Thu phất tay áo, lạnh lùng nói.
Diêm Diệu Thủ khóc gào thảm thiết: "Sư phụ. Đồ nhị biết sai rồi... không dám nữa đâu... xin lão nhân gia người thu hồi quyết định đi, huhuhu...".
Tiền Bất Thu mặt vẫn lạnh như cũ, không nói câu gì, trong mắt đã thấp thoáng có lệ quang.
Diêm Diệu Thủ khấu đầu cầu xin, thấy sư phụ vẫn một mực kiên trì, đột nhiên nghĩ ra muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông. Nếu muốn Tiền Bất Thu thu hồi quyết định, trước tiên phải cầu xin Đỗ Văn hạo.
Diêm DIệu Thủ vội vàng quỳ xuông trước mặt Đỗ Văn Hạo, dập đàu bình bịch: "Tổ sư gia , đồ tôn biết sai rồi, sau này không dám nữa, nếu sau này còn tái phạm, đồ tôn... đồ tôn sẽ tự móc hai mắt, hoàng thiên trên cao, đồ tôn xin thề, sau này nếu còn bất kính sẽ bị sét đánh, không được chết yên lành. Cầu xin người, tổ sư gia, hãy bảo sư phụ lão nhân gia thu hồi quyết định đi. Ta ... ta chết cũng không rời bỏ sư phụ đâu..."
Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhì, thấy trán hắn đã đầm đìa máu, lại thêm vừa rồi bị gậy đánh, quả thật là đầu vỡ máu chảy, thảm không nỡ nhìn, không ngờ mình vì quá tức giận, xuất thủ lại nặng như vậy, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết Chu bộ khoái bị bệnh gì không?"
Diêm Diệu Thủ vừa khóc vừa lắc đầu liên tục: "Đồ nhi thật sự không biết, mắt thấy thương thế của Chu bộ khoái nguy kịch, lại muốn giá họa cho người khác, thực sự là lòng lang dạ sói mà, đồ tôn muốn hãm hại sư tổ, đồ tôn đã sai rồi, cầu xin sư tổ trách phạt khai ân".
"Ta nói cho ngươi biết, vết thương của Chu bộ khoái gọi là "khí tinh hoại tử" cũng gọi là "thối rữa ung nhọt" là vì vết thương không được xử lý sạch sẽ. Cảm nhiễm độc khí, thấp nhiệt và hỏa độc ẩn bên trong, độc tụ vào da thịt, khí huyết ngưng trệ, nhiệt thịnh thịt rữa mà thành. Chính không thể thắng tà, độc tà tẩu tản, không tiết được ra ngoài, ở bên trong tấn công vào nội tạng, thế độc dày đặc, độc tản ra tạo thành nguy chứng, loại bệnh này thế tới rất hung mãnh, thông thường thì nội trong ba ngày sau khi vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khám bệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát bệnh. Căn cứ theo những gì Hàm Đầu nói, buổi sáng lúc Chu bộ khoái tìm người khámb ệnh. Trước đó bệnh đã tái phát rồi, chứng tỏ vết thương đã nhiễm trùng từ trước khi ngươi dùng phương pháp của ta. Ngươi lại còn oán ta, ngươi tự xưng là "diệu thủ". Không ngờ ngay cả bị thối rữa cung không nhìn ra, chữa trị linh tinh, còn đổ thừa ta dạy không đúng. Đây là nguyên nhân chính mà bản sư tổ giáo huấn ngươi , để ngươi ghi nhớ lần giáo huấn này. Còn có bị khai trừ ra khỏi sư môn hay không, đối với loại đồ đệ ngỗ nghịch dạy mãi vẫn không sửa như ngươi, ta tuyệt đối không dung thứ".