Tống Y

Chương 92 : Mị Nhi cô nương

Ngày đăng: 19:17 18/04/20


Đỗ Văn Hạo vội vàng nói mấy câu khách khí, hỏi: "Thân thể của nhị nãi nãi thế nào rồi?"



Bàng huyện ủy cười nói: "Hiện tại đã có thể xuống giường đi lại rồi".



"Vậy thì tốt rồi! Cứ tiếp tục dùng thuốc đi". Đỗ Văn Hạo thấy bà vú ôm hài tử, hài tử đó đang ngủ say, hỏi: "Hài tử đỡ khóc đêm chưa?"



Lưu thị trong lòng lo lắng, nói: "Hôm nay tới đây cũng là vì chuyện này, Hổ tử vẫn khóc đêm không thôi, dán bùa cũng chẳng có tác dụng, Đỗ đại phu, ngươi khám bệnh cho tiểu gia hỏa này đi".



Đỗ Văn hạo quay đầu nói với Tiền Bất Thu: "Bất Thu, ngươi về phương diện nhi khoa là lợi hại nhất, không ai hơn được ngươi, ngươi khám cho hài tử đi".



Tiền Bất Thu chắp tay nói: "Vâng, sư phụ". Bảo bà vú ôm Hổ từ ngồi xuống, bắt đầu chấn sát.



Lúc này, Lâm Thanh Đại biết tin cũng từ hậu đường đi ra chào hỏi. Bàng Vũ Cầm cầm tay Lưu Thị, nói: "Mẫu thân, người tới đúng lúc lắm, Lâm chưởng quỷ và Đỗ tiên sinh đã thương lượng, muốn mở rộng Ngũ vị đường, mua mấy nhà ở đằng sau, xây một cái bệnh... bệnh".



"Bệnh viện!" Đỗ Văn Hạo nói đỡ.



"Đúng! Xây một cái bệnh viện. Để cho bệnh nhân cấp cứu và bị bệnh nặng cần phẫu thuật giống như Chu bộ khoái và Lưu bộ khoái ở lại điều trị. Đợi sau khi chữa khỏi mới cho về. Vừa thuận tiện cho bệnh nhân, lại cho thể tăng thêm thu nhập cho tiệm thuốc.



lâm Thanh Đại mỉm cười bổ sung: "Đỗ tiên sinh đã cân nhắc rồi, chủ yếu là có thể cấp cứu kịp thởi cho bệnh nhân và tùy lúc theo dõi bệnh nhân mắc bệnh nặng, điều chỉnh dùng thuốc, khi xuất hiện nguy hiểm thì có thể kịp thời cứu chữa".



Bàng mẫu gật đầu liên tục: "Cách này hay lắm! Đã mua chưa? Lâm chưởng quỹ dẫn ta đi xem đi! Đỗ đại phu, người ở đây khám bệnh cho hài tử nhé, đừng để ý đến chúng ta". mấy người Bàng mẫu theo Lâm Thanh Đại tới hậu viện.



Đỗ Văn Hạo ngồi ở bên cạnh, quan sát Tiền Bất Thu khám bệnh cho hài tử: "Ta đối với bệnh của tiểu hài không có biện pháp, đặc biệt là tiểu hài quá nhỏ. Không bắt được mạch, lại quấy khóc không thôi, thật sự là không biết phải làm sao. Người có thể chỉ điểm cho ta xem phải khám bệnh cho tiểu hài thế nào không?"


Một bệnh nhân xếp hàng tới lượt cầm số chạy tới, trù trừ một thoáng, cười bồi với Mị Nhi, nói: "Cô nương, số này tôi cũng bán cho cô, một xâu tiền, muốn không?"



"Được!" Mị Nhi mỉm cười, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đây là người ta tự nguyện bán cho ta, thế có được không? Trụ tử, đưa tiền! Vị ca ca này, sau khi bán số, xin ra ngoài đợi, đừng lấy số mới vội. Được không?"



"Được được! Không có vấn đề, đợi các ngươi khám xong đi rồi ta mới vào lấy số lại từ đầu!"



Đại hán mặt đen từ trong ngực lấy ra một xâu tiền, đưa cho bệnh nhân đó, cầm lấy số. Bệnh nhân cầm xâu tiền, vui mừng hớn hở ra khỏi cửa, cũng ngồi đợi ở trên bàn đá ở bên đường".



"Hiện tại có thể khám bệnh cho Long mụ mụ của chúng ta chưa, Đỗ tiên sinh? Mị Nhi nghiêng đầu cười hỏi.



Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Phía sau còn có bệnh nhân..."



Những bệnh nhân đó sớm đã nhìn ra tiện nghi, ùn ùn vây đến: "Cô nương, số của ta cũng bán!" "Ta nữa! Ta cũng bán" "Ta cũng bán, năm mươi văn là được rồi!"



Trong chốc lát, số của mấy chục bệnh nhân xếp trước đều bán cho Mị Nhi cô nương, ai bán xong cũng chạy ra ngoài ngồi đợi ở bàn đá, trong nhà lập tức trống không.



Mị Nhi ngọt ngào ngồi xuống ghế, khuôn mặt trát đầy phấn hếch lên, nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, giờ đã được chưa?"



Đỗ Văn Hạo cười khổ, xem ra, bất kể là cổ đại hay là hiện đại, đều có cơ hội đầu cơ trong bệnh viện, tốn hơn một lượng bạc là được khám bệnh trước, thở dài: "Được rồi, vậy thì mời Long mụ mụ của các ngươi tới khám bệnh đi!"



"Ồ!" Mị Nhi chạy đi như bay, đỡ tú bà ngồi xuống.



Đỗ Văn Hạo hỏi: "Bà không khỏe ở chỗ nào?" "Bị băng huyết đó! Tiền thân y cũng đã khám, lão thấy không đỡ, cho nên mới tìm ngươi khám, nghe khách nhân nói, ngươi giỏi thần kỹ Hoa Đà. Trên đại đường nha môn cứu cả người chết sống lại, ai cũng nói ngươi là thần. Cho nên muốn mời ngươi tới viện từ khám bệnh cho lão thân. Nhưng ngươi không tới, cho nên lão thân chỉ đành tự tới".