Tra Công Hoàn Lương Ký
Chương 11 :
Ngày đăng: 04:29 19/04/20
Lý Huyền Lương nghe xong thì sửng sốt, “Chờ một chút, ý của cậu là… chúng ta sống cùng nhau? Cậu sẽ không làm chuyện biến thái với tôi?”
Mã Thần Nhất khẽ nhướng mày, hít sâu vào một hơi, lặp lại: “Sẽ không ép buộc cậu làm, nhưng nếu cậu tự nguyện thì lại là chuyện khác.”
Loại sự tình này ai lại tự nguyện chứ? Lý Huyền Lương khinh bỉ liếc hắn một cái, nghĩ thầm, nếu chỉ cần đổi chỗ ở là có thể giải quyết chuyện hợp đồng của Lý Lâm, vậy đúng là không còn gì tốt hơn. Huống hồ, thời gian một năm cũng không phải dài lắm.
Bất quá, y vẫn cẩn thận hỏi: “Đây chỉ là ước định bằng miệng thôi, sao tôi tin tưởng cậu được chứ?”
Mã Thần Nhất có chút tức giận: “Thế nào? Cậu đang nghi ngờ tôi ư?”
Lý Huyền Lương hơi hé miệng, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu, hy vọng hắn có thể giữ chữ tín.
“Còn yêu cầu gì nữa không?” Y lo lắng hỏi, ngàn vạn lần hi vọng hắn chỉ yêu cầu có vậy.
Mã Thần Nhất nhìn nhìn gương mặt đầy vẻ đề phòng của y, gật đầu nói: “Không, chỉ vậy thôi.”
Lý Huyền Lương suy nghĩ một chút, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý.”
Lúc này, gương mặt Mã Thần Nhất mới lộ ra nụ cười, đưa tay ôm lấy Lý Huyền Lương, sắc mặt thoạt nhìn có chút uể oải.
Lý Huyền Lương xoay người lại, do dự chỉ vào bàn tay trên lưng, nói: “Nè, mạnh ai nấy ngủ được không?”
Mã Thần Nhất nhắm mắt lại, “Hừ!” nhẹ một tiếng.
“Đừng bao giờ nói ‘NO’ với tôi, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo.”
Lý Huyền Lương cắn răng hỏi: “Đây… cũng coi như một nhiệm vụ của thế thân sao?”
Trương Hoằng Văn cuời hì hì tiến lại gần, đặt một tay lên vai Lý Huyền Lương, hỏi: “Người bạn nào lại đem trang phục quý giá như thế cho cậu mượn? Giới thiệu cho tôi quen với được không?”
Lý Huyền Lương tiếp nhận xấp tài liệu trong tay hắn, nói: “Là một tên biến thái. Cậu đối với biến thái có hứng thú hả?”
Trương Hoằng Văn nghe xong thì tràn đầy tinh thần, “Biến thái cũng tốt mà, hiện nay những kẻ biến thái không còn giống như lúc xưa nữa, đây chính là xu thế vượt thời đại. Cậu xem những người có địa vị cao trong giới quý tộc, mấy ai không biến thái? Bộ cậu chưa nghe nói qua ‘càng có tiền càng biến thái, càng biến thái càng có tiền’ ư? Thử nghĩ xem, những người nghèo khổ cơm còn không có mà ăn, làm sao có thời gian biến thái? Cho nên tôi mới nói, gặp gỡ một vài người biến thái cũng tốt, chính bởi vì nó đang là xu thế thịnh hành nhất. Sau này sáu vị đại gia trên QQ lúc kí tên, đều có thể viết thế này: hôm nay bạn đã biến thái chưa? Sau đó thì triệu cáo thiên hạ, chỉ có biến thái mới là chân lý!”
‘Phựt phựt!’ Mấy sợi dây thần kinh trong đầu Lý Huyền Lương đồng loạt đứt hết. Y không thể nhịn được nữa, đem xấp tài liệu trên bàn ném vào mặt Trương Hoằng Văn, “Câm miệng!”
Trương Hoằng Văn nghiêng người né bàn tay của Lý Huyền Lương cùng xấp tài liệu, cười hì hì nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu không cần phản ứng dữ dội đến thế chứ? Lúc nãy quản lý kêu hai chúng ta ra cửa hàng trưng bày sản phẩm để kiểm tra hàng mẫu đấy, đi thôi.”
Khi Lý Huyền Lương đứng dậy, suýt chút nữa thì làm dây mực lên áo. Y nhanh nhẹn né tránh, nhất thời đầy bụng hỏa khí, suy đoán rằng tên Mã Thần Nhất kia cho y mượn bộ quần áo này, có đúng hay không có âm mưu bên trong? Nếu như hắn nói y làm dơ rồi bắt y bồi thường, y nhất định bóp chết hắn!
Trương Hoằng Văn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần cũng màu đen, dưới chân lại là một đôi giày màu đen nốt, trông rất tuấn tú. Khi hắn đi cùng Lý Huyền Lương toàn thân đều mặc quần áo màu trắng, tạo thành một cảm giác quái dị nói không nên lời.
Ở cửa hàng, người ra kẻ vào tấp nập, khi hai người bọn họ vừa xuất hiện, những nữ nhân viên mới đến làm không nhận ra bọn họ là ai, liền tụm năm tụm ba bắt chuyện: “Nè nè, các cô mau nhìn xem, là trang phục tình nhân trắng – đen phối hợp. Bọn họ là GAY đúng không? Đúng không a?”
Lý Huyền Lương đi phía sau nghe thấy, nhất thời lảo đảo vài bước, Trương Hoằng Văn ở phía trước vội vàng đỡ lấy y. Y ho khan nhẹ vài tiếng, mặt đỏ lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ nhân viên nhỏ tuổi kia, chỉ thấy cô ấy đang cùng vài nữ nhân viên khác vừa nhìn về phía bọn họ vừa bình luận. Y vội vàng quay đầu lại, đẩy mạnh Trương Hoằng Văn ra, tức giận nói: “Cậu tránh xa tôi ra một chút!” Nói xong, y đơn giản gạt hắn ra, vội vã đi thẳng về phía trước, duy trì một khoảng cách nhất định, khiến cho hắn chẳng hiểu ra làm sao.
Lý Huyền Lương bước đi mạnh bạo như muốn trút giận vào đôi giày dưới chân, căm tức nghĩ thầm, GAY cái gì mà GAY? Y có chỗ nào giống những kẻ đồng tính luyến ái chứ? Làm ơn đừng tự tiện gán cho y như vậy! Các cô gái thời nay trong đầu chứa cái gì a?
Càng nghĩ càng giận sôi lên, nói tới nói lui đều do tên Mã Thần Nhất chết tiệt. Nếu hắn không làm chuyện đó với y, hiện tại y thế nào lại để ý đến mấy câu nói kia? Khốn kiếp, tất cả đều là lỗi của hắn. Lý Huyền Lương nghiến răng nghĩ, nếu như tên họ Mã ấy còn dám động tay động chân với y lần nữa, y sẽ trực tiếp đạp chết hắn. Hợp đồng thế thân hay gì gì đó đều dẹp hết!
Lý Huyền Lương tràn đầy lửa hận, khi đi đến phòng chứa hàng mẫu, liền xem cánh cửa như là Mã Thần Nhất, nhấc chân đạp một cước. May mà Trương Hoằng Văn kịp thời kéo cánh cửa về phía sau, tránh xảy ra bi kịch cánh cửa vỡ nát. Hắn lau mồ hôi, cảm thấy may mắn, tuy rằng cánh cửa này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng muốn tìm lý do chính đáng để giải thích cho cấp trên thì hơi phiền toái đây.
Hai người ở đó làm việc, một người kiểm tra số liệu, một người đối chiếu hàng mẫu. Lý Huyền Lương nghiêm mặt không nói gì, khiến cho Trương Hoằng Văn không hiểu rõ sự tình vò vò đầu, buồn bực suy nghĩ…
Một người đang yên đang lành, làm sao trong chớp mắt lại trở nên hung dữ thế kia?