Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 29 :

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


Bầu trời tăm tối, từng ngọn đèn đường tỏa ra chút ánh sáng vàng mờ nhạt. Lý Huyền Lương nổi giận đùng đùng đi qua con hẻm vắng hướng về khách sạn. Mã Thần Nhất đuổi theo sau, túm chặt cánh tay của y, dùng ngữ khí vô cùng khẩn thiết nói: “Tiểu Lương, ngươi trước hết cứ nghe ta giải thích đã…”



Lý Huyền Lương tràn đầy phẫn hận giật tay ra, mắng: “Mã Thần Nhất, ngươi thật sự quá đê tiện mà. Sau này ngươi đừng nghĩ có thể dùng bộ dạng đó lừa gạt ta nữa. Muốn ta làm đồ chơi thế thân cho ngươi ư? Ta nói cho ngươi biết, không có khả năng, ngươi nằm mơ đi!” Nói xong, y vội vã bước nhanh về trước như muốn bỏ hắn lại phía sau.



Mã Thần Nhất nghe vậy thì hoàn toàn biến sắc. Hắn chạy nhanh vài bước để đuổi kịp Lý Huyền Lương, sau đó đẩy y dựa vào sát vách tường, khẩu khí vừa có chút khó nghe rồi lại vừa có chút cố gắng kiềm chế: “Tiểu Lương, tiếp nhận ta đối với ngươi mà nói thật sự khó khăn như vậy sao?”



Lý Huyền Lương lạnh lùng nhìn hắn trừng trừng, “Hanh” một tiếng rồi cúi đầu bước về bên trái nửa bước, Mã Thần Nhất liền ngăn cản. Y lại bước qua phải nửa bước, hắn vẫn tiếp tục ngăn cản. Lý Huyền Lương tràn đầy phẫn nộ đẩy mạnh tay hắn ra, dùng ngữ khí độc địa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, ngươi hiểu là tốt rồi. Nếu không phải ngươi đem chuyện của Lý Lâm ra uy hiếp ta, ta căn bản là một giây đồng hồ cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Nếu hiện tại chuyện hiệp nghị là giả, vậy ta cũng không cần ở chỗ này thêm để mặc ngươi tùy ý sắp xếp nữa. Thực là mắc cười mà, nói cái gì ta phải tiếp nhận ngươi? Dù ta có là nữ nhân đi nữa thì nghe cũng thấy mắc ói đó. Ngươi nghe cho rõ đây, tiếp nhận ngươi đối với ta mà nói là chuyện tuyệt đối không có khả năng!” Đang vô cùng tức giận nên giọng điệu Lý Huyền Lương cũng không còn chút khách khí nào như lúc bình thường.



Mã Thần Nhất càng nghe, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Hắn ấn mạnh Lý Huyền Lương vào tường, tâm tình đã sắp tới giới hạn, hoàn toàn không thể khống chế được. Cúi đầu nhìn biểu tình trên gương mặt y, hắn gằn từng câu từng chữ: “Những gì ngươi vừa nói đều là thật sao? Nếu như là thật, vậy mấy ngày nay người nằm yên trong lòng ta ngủ say là ai hả? Người khi hôn môi gương mặt sẽ ửng hồng là ai? Người thở gấp không ra tiếng là ai? Ngươi nói ngươi không thể tiếp nhận ta, vậy từ mấy hôm trước ngươi đột nhiên thuận theo ta, rốt cuộc là đang tính toán cái gì?”



Lý Huyền Lương mặt đỏ lên, nhất thời tràn ngập lửa giận: “Mã Thần Nhất, ngươi đừng có cưỡng từ đoạt ý như thế được không? Ta vẫn tưởng rằng tuy ngươi là một tên hỗn đản, nhưng ít ra cũng còn xem như là một con người. Hiện tại xem ra ta đã sai rồi, ngươi đích thực là một tên khốn nạn cặn bã. Sau khi ép buộc người khác xong thì ngươi lại quay sang oán giận họ tại sao không phản kháng ngươi? Ngươi thế nào có thể biến thái như vậy? Đúng là hết thuốc chữa mà! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cút ngay.” Nói xong, giơ chân lên, dùng toàn lực đá hắn một cái thật mạnh.



Gương mặt Mã Thần Nhất lúc này đã hoàn toàn u ám, lực đạo nơi đôi tay cũng bất giác tăng thêm mấy lần. Những lời này, mỗi câu mỗi chữ tiến vào trong tai hắn đều tựa như khắc sâu vào đáy lòng, tựa như dùng một con dao moi sống trái tim đang ứa máu của hắn ra. Từng niềm vui sướng nhỏ nhặt hắn vất vả góp nhặt mấy hôm nay, trong nháy mắt tất cả đều hóa thành tro bụi. Một loại cảm giác phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn, nỗi thống khổ cũng theo đó mà bao trùm lấy hắn, tựa như mỗi lời nói của Lý Huyền Lương đều là một sợi dây xiềng xích, không ngừng siết chặt hắn, đè ép hắn, thật sự đau đớn đến phát cuồng.


Do từ đầu chống cự quá mãnh liệt, đến bây giờ Lý Huyền Lương gần như đã kêu không ra tiếng, toàn thân xụi lơ nằm yên trên giường để mặc cho Mã Thần Nhất tàn sát. Từng giọt nước mắt khuất nhục theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt ga trải giường. Thế nhưng, Mã Thần Nhất vẫn kiên quyết xem như không thấy, không ngừng hung hăng chiếm đoạt người dưới thân.



Vừa liên tục di chuyển ra vào trong tiểu huyệt ấm nóng, hắn vừa cười, cười đến thật chua xót. Tiểu Lương, ngươi cũng sẽ rơi lệ sao? Cũng sẽ đau đớn sao? Mã Thần Nhất cúi đầu nhìn y, cường ngạnh nắm lấy tay y đặt trước ngực mình, lại cố định gương mặt y, khiến y chỉ có thể nhìn duy nhất hắn mà thôi.



Mã Thần Nhất muốn nhìn một chút, xem Lý Huyền Lương có đúng hay không thực sự đau đớn? Hắn muốn nhìn một chút, xem những giọt lệ của y có đúng hay không nhiều hơn những giọt máu đang rỉ ra từ ***g ngực của hắn? Nhìn cả nửa ngày, hắn đột nhiên cố sức đâm sâu thẳng vào điểm non mềm tận cùng, rồi hắn lắc đầu, một lần nữa tàn nhẫn đâm xuống. Nghe được tiếng rên rỉ của Lý Huyền Lương, hắn thầm nghĩ, còn xa lắm… ngay cả một phần mười cũng không bằng. Tiểu Lương, nỗi đau đớn của ngươi, so với ta còn kém xa lắm, rất rất xa…



Trước mắt Lý Huyền Lương là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn lên trần nhà, tựa như trông thấy một luồng ánh sáng, rồi lại phảng phất nhìn thấy từng tia tơ máu đỏ tươi. Luồng sáng dần lan tỏa, nhàn nhạt khắp nơi trong không gian. Đột nhiên, Lý Huyền Lương nhớ tới lúc mẫu thân của y qua đời, khuôn mặt cũng trắng nhợt như thế, vừa xinh đẹp mỹ lệ vừa an nhàn bình thản, tựa hồ trước mắt không có chút thống khổ nào. Lý Huyền Lương có chút không thể kiềm lòng, vươn tay ra, tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, nửa ngày sau mới miễn cưỡng thốt ra hai chữ: “Cứu con…”



Mã Thần Nhất nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Lý Huyền Lương, đột nhiên nghe được câu nói đó, trong nháy mắt dừng lại mọi động tác. Chậm rãi rời khỏi thân thể của y, hắn ngây ngốc nhìn gương mặt bi thương thống khổ cùng những vết thương cứ không ngừng xoáy sâu vào tầm mắt. Cánh tay của hắn bất giác trở nên run rẩy, dùng hết sức lực đem Lý Huyền Lương ôm vào trong ngực, từng giọt lệ tuôn trào khỏi hốc mắt.



Đến tột cùng là vì sao chứ? Rõ rằng hắn yêu y như vậy, không muốn để cho y phải chịu bất cứ thương tổn nào, rõ ràng thầm nghĩ chỉ muốn đem y giữ bên cạnh mình, hảo hảo chăm sóc y mà thôi, chỉ là những nguyện vọng đơn giản như vậy, vì sao không cách nào làm được? Vì sao hai người cứ phải tổn thương đối phương, rồi sau đó cùng rơi vào thống khổ?



Cho tới bây giờ, hắn cũng không hề nghĩ sẽ làm những chuyện như vầy với y. Thế nhưng, hiện tại hắn đã làm gì? Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?