Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 17 : Động vật biến dị
Ngày đăng: 21:50 18/04/20
Lời Cố Diễm nói khiến Dương Sóc dừng lại, sau đó, ánh mắt hắn nhất thời híp lại.
“Em cảm thấy nơi nào không đúng?”
Cố Diễm nhíu nhíu mày không biết nên nói thế nào, cái loại cảm giác không đúng này càng giống như một loại cảm giác mà thôi.
Nhưng bảo y nói cụ thể là lạ ở chỗ nào y lại nói không nên lời, chẳng qua là một loại bản năng cảm giác được nguy cơ khiến y không rét mà run.
Dương Sóc hơi mím môi muốn nói gì đó, bỗng nhiên, gốc thực vật bên trong không gian thế nhưng lại lên tiếng.
Vẫn là giọng bé trai nhưng hơi mang theo vui mừng không dễ phát giác.
“Bên ngoài có vật hữu ích với không gian!”
“Hử?” Dương Sóc híp híp mắt, vật hữu ích với không gian? “Ở đâu?”
Bởi vì dùng ý thức nói chuyện, Cố Diễm bên ngoài ngược lại không biết Dương Sóc đang câu thông cùng người khác.
“Cách nơi này không đến 200m… Ta muốn mượn dùng ánh mắt của ngươi, ngươi cho dây leo quấn lên tay để ta nhìn xem tình huống bên ngoài.”
Dương Sóc im lặng nghe theo, một lát sau, dây leo chỉ hướng siêu thị cách trạm xăng dầu hơn 200m, “Ở nơi đó, ta cảm giác vật hữu ích đang ở đó.”
Dương Sóc nhíu mày, “Rốt cục là thứ gì mi không cảm giác được sao?”
“Khoảng cách quá xa, phải đến trước mặt ta mới có thể biết.”
“Cố Diễm, bên kia có siêu thị, chúng ta đến xem một chút đi.”Dương Sóc đành phải nói với Cố Diễm.
Cố Diễm nhìn về phía siêu thị cách đó không xa, sau đó, ánh mắt ngưng lại ở phía đó.
Thời điểm ánh mắt dừng lại nơi đó… Cố Diễm biết rõ nơi nào khiến mình cảm thấy không thích hợp rồi.
“Chúng ta bên này cũng xong chuyện rồi, các cậu muốn đi siêu thị thì cùng nhau đi.” Trương Quân nghe thấy lời hai người liền chạy tới nói.
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Tốt, vậy thì cùng đi.”
Sau đó, năm người đi đến siêu thị, Lý Viện bị Dương Sóc hữu ý vô ý an bày ở vị trí chính giữa.
Càng đến gần nơi siêu thị cái loại cảm giác nguy cơ trong lòng Cố Diễm càng cao, vì vậy, y nhịn không được giữ chặt khuỷu tay Dương Sóc.
Thân hình Cố Diễm hơi chấn động, bên tai nhàn nhạt hồng, “… Mặc kệ như thế nào, anh phải cẩn thận.”
“Đương nhiên, sao anh nỡ khiến Diễm thủ tiết vì anh.” (vô sỉ >.<)
Vì vậy, tai Cố Diễm càng đỏ hơn…
Vừa vào siêu thị, một con thây ma tiên phong đánh về phía mọi người, Cố Diễm ném một hỏa cầu qua, hỏa cầu chuẩn xác rơi xuống đầu thây ma, thây ma gào lên một tiếng, rất nhanh biến thành tro bụi.
Dương Sóc đi theo phía sau Cố Diễm vẻ mặt càng thêm đề phòng, dây leo của hắn lần nữa lao ra, rất nhanh trói chặt một thây ma khác cách cửa khá gần, sau đó hung hăng đánh tới kệ chứa đồ bên cạnh.
Vừa rồi dây leo phát hiện, con mèo kia ở ngay phía trên kệ chứa đồ!
“Meo!” Theo kệ chứa đồ sụp đổ, tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên trong không khí, đặc biệt ghê người.
Dương Sóc nhìn đúng thời cơ lần nữa huy động dây leo quấn lên thân thể mèo biến dị, lần này hiển nhiên mèo biến dị kia có chuẩn bị, chỉ thấy nó thả người nhảy đến trên kệ chứa đồ khác, mạnh mẽ tránh đi dây leo tập kích của Dương Sóc, cũng lúc đó lông trên người nó cũng xù lên, phát ra tiếng gầm rú uy hiếp.
“A, đó là thứ gì? Mèo sao? Đệt! Tại sao tốc độ có thể nhanh như vậy!” Trương Quân bị hung hăng kinh động rồi.
Liễu Phi Dương cũng rất kinh ngạc, “Tốc độ con mèo kia thật nhanh!”
Lý Viện cũng giật mình, “Tốc độ con mèo kia so với em nhanh hơn nhiều!” Cô đúng là dị năng giả tốc độ, nhưng tốc độ không nhanh bằng con mèo vừa rồi, hệt như gió lốc…
Cố Diễm hơi mím môi, ánh mắt bình tĩnh, y cũng không phóng thích dị năng, chẳng qua là chuyên chú ngưng mắt nhìn con mèo đang phát ra tiếng gầm rú uy hiếp với bọn họ.
Trương Quân sau khi kinh ngạc liền khôi phục rất nhanh, sau đó ném một hỏa cầu lên con mèo trên kệ chứa đồ.
“Meo!” Con mèo lại kêu thảm một tiếng, há to mồm… một cái miệng nho nhỏ như vậy mà lại mạnh mẽ nuốt vào hỏa cầu Trương Quân ném ra!
“Trời! Đây là cái dị năng quỷ dị gì vậy, thế mà có thể thôn phệ* hỏa cầu!” Trương Quân sợ hãi kêu lên.
Dương Sóc cũng hung hăng chấn động, “Thôn phệ!”
Vẻ mặt Cố Diễm càng lạnh hơn, “Thôn phệ sao?” Y hừ lạnh một tiếng, lôi điện lập tức bổ đến trên đầu con mèo, con mèo kêu thảm một tiếng, mới vừa rồi còn thôn phệ hỏa cầu của Trương Quân, lúc này lại bị lôi điện bổ xuống đen một lỗ lông…
——————-
*Thôn phệ: cắn nuốt, chiếm đoạt, đọc tiên hiệp nhiều sẽ thấy từ này xuất hiện khá phổ biến, vậy nên mình quyết định giữ nguyên nhé