Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 25 : Chiến đấu dũng mãnh
Ngày đăng: 21:50 18/04/20
Thây ma cao cấp kia tiến đến cũng không khiến mọi người đợi quá lâu.
Mà nó tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện một mình, có điều… có lẽ nguyên nhân bởi tận thế vừa đến, mặc dù con thây ma này thuộc loại cao cấp, nhưng vẫn không đến tình trạng có thể chân chính chỉ huy đồng loại.
Tuy nhiên dù là như vậy, thây ma bình thường đi theo nó cũng không ít!
Cố Diễm cũng Dương Sóc trước tiên quấn lấy con thây ma cao cấp kia, cơ hồ là hai bên vừa giao thủ liền nhíu chặt mày, “Cố Diễm, thây ma này mạnh hơn con mèo kia.”
Sắc mặt Cố Diễm ngưng trọng gật đầu, “Tốc độ của nó mặc dù không nhanh bằng con mèo kia, nhưng cũng không kém bao nhiêu, cần thận bị cào trúng.”
“Anh biết rồi.” Dương Sóc một bên đáp lời một bên cùng Chu Châu trong không gian câu thông, “Chu Châu, con thây ma này có nhược điểm gì không?”
“Nhược điểm?” Giọng Chu Châu trầm ngâm từ trong không gian truyền đến, “Ngươi thả dây leo quấn quanh người nó thử xem, hiện tại ta nhìn không ra.”
“Được.” Dương Sóc không nói hai lời nghe theo, hắn cùng Cố Diễm phối hợp đã ngày càng ăn ý, hầu như chỉ cần trao đổi một ánh mắt liền có thể biết đối phương đang nghĩ gì.
Cho nên, ở thời điểm Dương Sóc thả ra dây leo Cố Diểm liền hiểu ý định đối phương muốn làm gì, vì vậy, lôi hệ dị năng phối hợp hạ xuống, quần áo trên thân thây ma cao cấp kia vốn đã rách nát liền biến thành hư vô.
Thây ma phát ra tiếng rống giận dữ, đôi con ngươi từ trong hốc mắt lòi ra. Nó giống như lực sĩ Kim cang dùng hai tay đánh lên ngực mình, sau đó, dùng lực bung ra, lập tức, dây leo Dương Sóc quấn lên liền bắn ra bốn phía…Có điều cho dù như vậy, nhưng thông qua trói buộc ngắn ngủi vừa rồi Chu Châu cũng biết được chuyện cần biết!
“Nhược điểm của nó trừ đầu, ngực cũng xem như… công kích vị trí trái tim của nó.” Chu Châu nhanh chóng nói, thời điểm tác chiến tình huống khẩn cấp cũng không cho phép cậu ta chậm chạp.
Nhưng hiện tại, thời điểm luồng lôi điện cuối cùng kia đánh xuống, mặc dù nhìn không rõ nó to lớn thế nào, nhưng gã lại chân chính có cảm giác vô cùng khiếp sợ, gã biết rõ, nếu như lôi điện kia bổ lên người mình, như vậy bản thân tránh không khỏi, hạ tràng… tuyệt đối giống như thây ma kia!
Cho nên, lúc này trong lòng gã có chút lạnh cả người. Trước đây, gã xác định địa vị của bản thân là thuộc hạ Cố Diễm, nhưng càng nhiều vẫn là đồng minh, mà hiện tại… gã biết rõ, đồng minh, thật sự không thích hợp rồi. Muốn tiến xa, muốn về sau cường đại, muốn chân chính đi theo bên cạnh Cố Diễm, gã chỉ có thể là thuộc hạ! Phải là thuộc hạ! Hơn nữa phải là thuộc hạ trung thành và tận tâm! Bằng không, quan hệ đồng minh một khi tan vỡ, như vậy tia chớp kia, gã tin tưởng, Cố Diễm tuyệt đối sẽ cho nó rơi lên đầu chính mình!
Cố Diễm cũng không biết lúc này trong lòng Trình Viễn nghĩ thế nào, y không hứng thú chuyện này, hiện tại điều y quan tâm duy nhấy cũng chỉ có mình Dương Sóc.
“Dương Sóc…” Cố Diễm chạy về phía Dương Sóc, đem Dương Sóc đang có chút đứng không vững ôm vào trong ngực.
Dương Sóc suy yếu cười cười, lau mồ hôi lạnh trên mặt, “Không có việc gì.”
Trương Quân cùng Phi Dương rốt cục hoàn hồn, đều chạy tới, bọn họ không có tâm tư phức tạp như Trình Viễn, ở trong lòng Trương Quân, Cố Diễm lợi hại đó là năng lực người yêu của anh em mình, không có gì, chuyện này rất tốt, có điều chỉ là… hơi khủng bố, ừm, cậu ta cảm thấy Cố Diễm chẳng qua chỉ đánh mình mặt mũi bầm dập thật sự là rất nể tình rồi.
Mà trong tâm Liễu Phi Dương hơi phức tạp chút, có điều đó phần nhiều là hâm mộ. Bọn họ nhiều người như vậy chỉ mình anh ta là không sở hữu dị năng…
“Dương Sóc, cậu không sao chứ?” Trương Quân vội vàng hỏi.
Dương Sóc lắc đầu, vừa muốn nói gì đó, “Bốp~” một tiếng bàn tay vang lên, sau đó là tiếng quát to, “Cô ả chết tiệt! Mày dám đẩy tao! Tao giết mày!” hét to chính là Phương Quốc, tiếng bạt tay… vị trí hạ xuống là mặt Lý Viện…