Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 38 : Mùi thối
Ngày đăng: 21:50 18/04/20
Sau sự kiện đồ án kia, bọn người Cố Diễm cùng Dương Sóc liền đi theo Hồ Lâm trở về theo đường cũ.
Một lần nữa trở lại siêu thị, bọn Dương Sóc còn thu gom một ít vật tư.
Thời điểm trở lại nơi ở tạm, đám người Đổng Dương Hiền đều đã về, gặp được lão đại nhà mình quay lại rất cao hứng.
Thoáng trao đổi tin tức với nhau, đám người Đổng Dương Hiền thu thập vẫn là tin tức về hai bên biệt thự, bên ngoài truyền khá nhiều, mặt khác là tin tức về tảng đá kỳ dị màu đen.
Có điều chuyện về khối ngọc đám người Đổng Dương Hiền không thể hỏi thăm ra được.
Trình Viễn dưới ý của Cố Diễm nói cho bọn họ nghe rõ ngọn nguồn một lần.
“Lại có khối ngọc thần kỳ như vậy!” Anh em Đổng Dương Hiền vừa kinh ngạc vừa sửng sốt.
“Có điều xem ra khối ngọc kia không phải thứ gì tốt.”
“Ừ, nghe không giống như thứ tốt… nhưng chúng ta nếu muốn tốt vẫn là nên lấy khối ngọc kia tới tay?”
“Xem ra là vậy.” Trình Viễn nhẹ gật đầu, “Quên đi, trước không nói cái này, đi làm chút gì ăn đi, mọi người đều đói rồi.”
“OK.” Đổng Dương Hiền đáp lời, sau đó trực tiếp đi về hướng phòng bếp, bắt đầu bận bịu.
Hơn nửa canh giờ sau, mọi người được ăn một nồi mì nóng hầm hập. Hương vị nước dùng không tệ lắm, mọi người đều đói nên ăn không ít.
Sau khi ăn xong Dương Sóc cùng Cố Diễm trực tiếp đi về gian phòng chính mình, Cố Diễm hỏi Dương Sóc, “Chu Châu còn chưa trở lại sao?”
Dương Sóc lắc đầu, “Ừm, vẫn chưa về. Cũng không biết thế nào rồi…”
Khóe miệng Dương Sóc giật giật, lại khụ khụ ho khan hai tiếng, ông cố nội của ông cố nội… Điều này thật đáng chết… khiến người không biết nên nói cái gì!
“Mi muốn ngửi cái gì? Trên người bọn ta không có mùi gì đâu?” Cuối cùng, Dương Sóc chặn lại nói.
Sắc mặt Chu Châu ngưng trọng lên, “Không, có một loại mùi hương đối với thực vật mà nói là rất ác liệt, ta khẳng định. Hôm nay các người đi qua nơi nào gặp phải chuyện gì nói tỉ mỉ lại cho ta nghe xem.”
Thấy sắc mặt Chu Châu ngưng trọng, Dương Sóc cũng không dám trì hoãn, vội vàng nói rõ ràng rành mạch một lần nơi hôm nay bọn hắn đi qua, những chuyện gặp phải, trong đó tỉ mỉ nói đến chuyện khối ngọc kia cùng tháp nước, tảng đá.
“Tảng đá có ở trên người các ngươi?” Sau khi Chu Châu nghe xong mím môi hỏi, nét mặt lạnh lùng nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Dương Sóc lắc đầu, “Không có, trả lại cho Hồ Lâm rồi. Nếu mi muốn ta có thể lại hỏi cậu ta.”
Chu Châu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, nhưng một câu kế tiếp khiến chân mày Dương Sóc cùng Cố Diễm hơi nhăn lại, “Mang ta đi tháp nước các ngươi nói kia, hiện tại, lập tức.”
Cố Diễm cũng Dương Sóc liếc nhau, Dương Sóc mở miệng hỏi, “Mi khẳng định là hiện tại?”
“Ta khẳng định.” Chu Châu gật đầu, “Đi thôi, ta cảm thấy rất hững thú với tháp nước kia.”
“Trước tiên mi không nên nói với bọn ta một chút mi có phát hiện gì ở kết giới kia sao?” Dương Sóc nói, “Ta muốn biết hiện tại bọn Trương Quân thế nào, mi có thể cảm giác nơi bọn họ rơi xuống không?”
Chu Châu lắc đầu, “Hiện tại ta không biết cụ thể bọn họ ở nơi nào, nhưng ngươi có thể yên tâm, hai người kia vẫn còn sống, miễn là còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy.”
Đối với đáp án này Dương Sóc có chút thất vọng, lại có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, ta hiểu rồi…”