Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 45 : Ra ngoài
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên sẽ không đi trông nom thiếu niên vặn vẹo kia, sau khi ôm ấp, Cố Diễm mang Dương Sóc về phòng. Nơi này, là thiếu niên kỳ lạ kia mang y đến, chỗ ở đương nhiên cũng là đối phương tìm.
Đưa Dương Sóc về phòng y, hai người đơn giản rửa mặt liền lên giường.
Chui vào trong chăn ấm, Dương Sóc ôm cả người Cố Diễm vào ngực mình, Cố Diễm dịu ngoan vô cùng.
Tâm cùng tâm kề sát nhau, thân thể cũng như vậy. Đầu hai người dựa vào nhau, gắn bó lẫn nhau kề cận bên nhau.
Đêm dần khuya, hai người nhẹ nhàng nói chuyện, Dương Sóc kể lại chuyện phát sinh mấy ngày nay.
Những việc Cố Diễm trải qua kia, Dương Sóc mặc dù trông thấy, nhưng vẫn muốn nghe đối phương nói, Cố Diễm cũng không khiến hắn thất vọng, nói kỹ càng từng chút một.
Vết thương trên người Cố Diễm không ít, Dương Sóc thương tiếc hôn lên từng điểm.
Thân mật như vậy sau tận thế là chuyện cực kỳ không dễ dàng, mặc dù cũng không đại biểu là sẽ không nguy hiểm, nhưng mà, dưới loại tình huống này, cái gì cũng đều có thể buông thả để sau này giải quyết, cho nên, chuyện gì cũng đừng nghĩ thì tốt hơn.
Đêm dài, mọi người thiếp đi, buổi tối này tương đối yên tĩnh.
Sáng ngày hôm sau mấy người dậy thật sớm, tiếng địa phương của những người dân xung quanh tương tự như người cổ đại, thật đúng là không dễ dàng nghe hiểu, bọn người Cố Diễm nghe rất cố sức, mặc dù còn có thiếu niên làm máy thông dịch, nhưng kết quả cũng không tốt hơn chỗ nào.
Sau khi ăn xong điểm tâm, bọn người Cố Diễm ngồi cùng nhau mở cuộc họp. Trọng điểm thảo luận đương nhiên là kế tiếp phải đi như thế nào. Có điều vấn đề này mọi người không xoắn xuýt quá lâu, bởi vì cửa phòng bọn họ bị người gõ.
Mà gõ cửa là thiếu niên kia, đối phương có chút hưng phấn dùng tay chỉ ra ngoài phòng rồi nói với bọn họ, “Các anh lại có bạn bè đến tìm kìa.”
Bạn bè? Bọn người Dương Sóc có chút sững sờ, sau đó, mấy người đều đi ra ngoài, thời điểm nhìn thấy Chu Châu mặt mày Dương Sóc thoáng cong cong, mỉm cười. Người này, không ngờ tiến vào đây, không tệ.
Chu Châu thấy Dương Sóc mặt mày cũng cong cong.
So với kích động ngày hôm qua đương nhiên là không đáng nói tới, cho nên cũng không có hình ảnh ôm lấy nhau. A… kỳ thực cũng không phải là không có, chẳng qua là người ôm kia…
“A! Phi Tuyết!” Liễu Phi Dương luôn luôn là người tỉnh táo, nhưng biểu hiện lúc này của anh ta thế nào cũng không có quan hệ với hai chữ “tỉnh táo”.
Anh ta vốn đứng phía sau Trương Quân, vài người khi đó cũng đi ra sau, người đầu tiên anh ta trông thấy cũng là Chu Châu, đối với người này, anh ta đương nhiên biết rõ.
Vốn không muốn “tham gia náo nhiệt”, nhưng thật không ngờ khóe mắt thoáng liếc qua người phía sau Chu Châu.
Sau khi có quyết định, kế tiếp muốn làm cái gì cũng không cần suy xét nữa rồi.
Chàng trai gần như là phất tay liền mang bọn họ rời khỏi nơi đó, mà cũng khi đó mấy người mới biết danh tự đối phương. Tàng Thanh. Có điều chàng trai nói cái tên Tàng Thanh này đã là quá khứ, lúc này đây, y gọi là Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Dương thật không hy vọng người này dùng tên anh trai, nhưng người ta mạnh hơn mình, hơn nữa từ đáy lòng anh ta không muốn anh trai mình cứ như vậy biến mất, sau, liền cam chịu đối phương sử dụng tên anh trai.
Kết giới không còn, được lợi đương nhiên là rất nhiều người.
Trùng hợp là, bọn người Trình Viễn vừa vặn đều trong số đó, thì ra bọn họ đã hợp tác thu được hai khối ngọc kia, hiện đang tập kết lực lượng oanh kích kết giới, nghĩ biện pháp ra ngoài.
Bên ngoài, mấy ngày qua cũng phát sinh rất nhiều chuyện, chuyện lớn là, lão đại hai phe đông tây kia chết rồi, sau đó hỗn loạn triệt để, trong lúc hỗn loạn, ngọc bội rơi vào tay bọn Trình Viễn.
Trình Viễn cùng bọn người Hồ Lâm mỗi bên một khối, đây là lúc trước đã sớm hiệp thương tốt.
Cố Diễm cùng Dương Sóc xuất hiện khiến tất cả mọi người há hốc mồm, phương thức xuất hiện này cũng quá rung động đi?
Vốn tưởng rằng phải chờ đợi người khác đến cứu, hiện khen ngược, người ta bản lĩnh tự mình ra ngoài, hơn nữa nhìn ra được, kết giới không còn nhất định là do người ta ở bên trong làm gì đó! Bằng không, nếu muốn phá kết giới, khó! Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn người Trình Viễn cao hứng đi lên nghênh đón.
Có điều hiện không phải thời điểm ôn chuyện cũ, mặc dù không có kết giới, nhưng có thây ma.
Cho nên, mọi người lại lâm vào chiến đấu, lúc này đây, điên cuồng rất nhiều, bởi đường có thể đi rồi!
Không bao lâu, chiến đấu tạm thời kết thúc một giai đoạn. Bọn người Cố Diễm tức thì trực tiếp rời đi.
Muốn đến thành phố J còn cần không ít thời gian!
Đội viên một lần nữa phân phối lại, bọn người Trình Viễn vẫn là tiểu đội riêng, mà bọn Dương Sóc bên này có thêm một Liễu Phi Tuyết. Thêm một người như vậy, bầu không khí nhất thời biến đổi lớn.
Liễu Phi Tuyết thật không thẹn với cái tên này, Phi Tuyết, vô cùng lạnh. Có y, không khí đều lạnh, lái xe Trương Quân, lái phụ là Liễu Phi Dương, đằng sau gia tăng một loạt chỗ ngồi, phân biệt song song ngồi trước là Cố Diễm, Dương Sóc, tiếp đó là Chu Châu và Liễu Phi Tuyết. Có điều mặc dù có ngăn cách, nhưng bởi cùng một chiếc xe, cho nên vẫn là khó tránh ảnh hưởng toàn bộ không gian!
Trên đường lớn, lái xe Trương Quân có chút run tay, cậu ta sao lại cảm thấy… hiện tại tài xế khổ bức thực sự là càng ngày càng khó làm đúng không? Khí tràng ông anh vợ đột nhiên xuất hiện này cũng quá cường đại đi! Cường đại đến nỗi khiến người ta tan vỡ!
Mà Liễu Phi Dương cau mày, không dấu vết ngẫu nhiên xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn đằng sau…