Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 64 : Ghen tỵ

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Vì vậy, Dương Sóc trực tiếp mang theo Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu đến Cố gia.



Thời điểm đến đó, quả nhiên, Cố Diễm chỉ hơi ngẩn người, sau đó liền cười cười với hai người Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu, “Các anh cũng đến rồi.”



Liễu Phi Tuyết chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, không biểu tình gì.



Đối phương đều luôn lạnh lùng, cho nên không đổi sắc như vậy cũng không có gì.



Ngược lại Chu Châu không ý tứ cười cười với Cố Diễm, “Không rước lấy phiền toái cho ngươi chứ?”



Cố Diễm mỉm cười lắc đầu, “Làm sao có thể, không có việc gì.” Sau đó y nhìn về phía Dương Sóc, “Đồ vật đều cầm theo rồi?”



Dương Sóc gật đầu cười, “Ừm, đều cầm.”



Một đoàn người ra đi, tổng cộng bốn chiếc xe, hai chiếc xe tải, trọng tải đều tương đối nặng, ba thùng xe. Còn lại là hai chiếc xe việt dã. Bọn người Cố Diễm một chiếc, chiếc kia bên trong cũng có bốn người, là cấp dưới Cố Diễm đắc ý nhất, là lực lượng tinh anh của Cố gia.



Bốn người này phân biệt là Cố Đông, Cố Tích, Cố Nam, Cố Bắc.



Trừ Cố Tích là nữ, còn lại đều là đàn ông, mà cô gái kia…



Dương Sóc nhìn có chút híp híp mắt, nếu như không phải hắn cảm giác sai, người kia, giống như có ý với Cố Diễm… cô ta thích Cố Diễm? Đáp án này khiến bản năng Dương Sóc không thích.



“Cố thiếu.” Vừa nói không thích, người kia đã đi tới.



Dương Sóc hơi mím môi, Cố Diễm ngược lại không có tự giác gì, vẫn cùng cô gái kia sóng vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.



Vì vậy, ánh mắt Dương Sóc càng thêm híp lại, hắn có thể rõ ràng trông thấy trong mắt cô gái kia che giấu sùng bái, còn có quan trọng nhất là… che giấu say đắm!



Liễu Phi Tuyết lên xe trước, thời điểm Chu Châu muốn theo sau liền liếc mắt về phía Dương Sóc.



Thấy đối phương không nhìn về phía hắn, dừng một chút, lại thấy thần sắc đối phương dường như có chút u ám, hơn nữa…



Lại nhìn theo tầm mắt đối phương, Chu Châu thoáng nhướng nhướng mày, giống như có chút hiểu được rồi.



Vì vậy, Chu Châu đi tới, vỗ vỗ lên bả vai Dương Sóc.



Dương Sóc đảo mắt, nhìn đối phương, “Hử? Làm sao vậy?”



Chu Châu khẽ cười cười, “Không phải ta làm sao, là ngươi làm sao vậy.”
Thần sắc Cố Diễm khiến hắn suy đoán không ra trong lòng em ấy nghĩ gì, nhưng mà để đối phương biết mình ghen tỵ vì một cô gái, hơn nữa còn… khụ khụ, cái kia, quả quyết không hay ho gì!



Trên hai chiếc xe chở người cũng không ít, cho nên đoạn đường này vấn đề giải quyết thây ma không cần phiền toái bọn người Dương Sóc, Dương Sóc chỉ phụ trách lái xe mà thôi.



Chiếc đi đầu tiên là xe bọn người Cố Đông, có bọn họ mở đường ở phía trước, vốn đã có thể giải quyết đại bộ phận thây ma. Chiếc xe thứ hai là xe tải, trên xe tải cũng không ít dị năng giả, đều không phải là ăn chay, thứ ba là bọn người Cố Diễm, cuối cùng lại là một chiếc xe tải.



Cho nên, bọn Cố Diễm đi ở nơi sâu nhất không có đất dụng võ.



Cũng bởi vì dạng này, bọn Cố Diễm rất thoải mái, điều này cũng khiến Dương Sóc nhẹ nhõm hai phần, ít nhất tài xế như hắn chỉ phải chịu trách nhiệm nhìn đường là được. Mặt khác đều không cần quản.



Đoàn xe như vậy trong tận thế vẫn có chút đáng xem, vì vậy, ở phía sau xe còn kéo theo hai chiếc xe khác, có điều chẳng qua là xa xa đi theo, cũng không thể nào tới gần.



Có lẽ không phải người nào cũng đều không có đầu óc, lái xe tải ra đương nhiên là đi sưu tập vật tư.



Cho nên đi theo đoàn xe như vậy… luôn có thể thu hoạch chút ít.



Dương Sóc thông qua kính chiếu hậu trên xe phát hiện xe theo phía sau, vì vậy hỏi Cố Diễm bên người.



“Những cái đuôi kia, không xử lý một chút sao? Tiếp tục như vậy sẽ càng lúc càng nhiều.”



Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Không cần phải xen vào, chưa tới thời điểm xử lý.”



“Được rồi, nếu em đã biết thì không nói nữa.” Dương Sóc tiếp tục việc lái xe của hắn.



Buổi tối hôm đó, đoàn xe bọn họ tìm được một khu nhà dân nối liền ngụ lại.



Hai chiếc xe tải lớn đều chạy vào sân trong, sau đó để người thay phiên canh giữ trên xe.



Bọn người Cố Diễm vào trong một sân nhỏ, nơi này có bốn gian phòng.



Cố Diễm cũng Dương Sóc một gian, Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu một gian, Cố Đông Cố Bắc một gian, Cố Tích một gian.



“Cố thiếu, bữa tối nấu xong rồi.” Cố Tích xuất hiện trước cửa phòng bọn người Cố Diễm.



Dương Sóc quay đầu, nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, Cố Diễm thản nhiên nhẹ gật đầu, “Ừ, ra ngay đây.”



Cố Tích cung kính lui ra, Cố Diễm đảo mắt, nhìn thấy ánh mắt Dương Sóc có chút khác thường…