Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 69 : Thây ma cùng người
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Hàn Triều đương nhiên chỉ biết chuyển hướng sang Dương Sóc, thứ nhất hiện tại hắn đi theo bọn họ.
Thứ hai sao, kỳ thực hắn không quá biết cách chung sống với người khác, như chính hắn đã nói, hắn mới ra ngoài không bao lâu, có rất nhiều chuyện đều không biết, ở thời đại này, hắn cảm thấy con người mặc dù đáng thương, nhưng rất nhiều kẻ đã thối nát rồi. Rất nhiều tên hắn đều không dám tiếp xúc.
Người trước mắt này… cũng không biết vì sao, hắn cảm giác trên người đối phương sẽ mơ hồ truyền đến một tia nguy hiểm, cho nên, hắn không biết ứng đối thế nào.
Bởi không biết, vì vậy đem quyền quyết định giao cho Dương Sóc.
Dương Sóc người này mặc dù cho hắn cảm giác năng lực có chút quái dị, nhưng khí tức ngửi được rất tốt, bản thân không ghét chút nào, mà Cố Diễm kia, tuy rằng đối phương dường như rất mạnh, nhưng khí tức cũng không tệ.
Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên hắn mới có thể tới gần bọn họ.
“Giao dịch?” Dương Sóc nhướn mày, “Mi muốn làm giao dịch gì?”
Chàng trai nhìn về phía Dương Sóc, nhíu mày, “Mi có thể làm chủ?”
Dương Sóc mỉm cười, chàng trai hơi thu mi lại, thời điểm muốn nói gì đó thây ma sau lưng bỗng nhiên kéo cánh tay hắn, tuy rằng động tác thây ma kia cứng ngắc, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Nhưng mà, động tác của nó đã có thể chứng minh chút chuyện rồi!
“Sao?” Chàng trai vừa quay đầu, màu mắt hết sức nhu hòa, khí tức trên thân cũng thế.
Dương Sóc có chút kinh ngạc nhìn chàng trai biến đổi, nhưng ngẫm lại lại thấy rất đương nhiên, dù sao, chàng trai này có lẽ ở cùng thây ma rất lâu rồi…
“Không… muốn…” Âm thanh thây ma vô cùng cứng ngắc, nhưng mà, nó nói chuyện được!
Nhìn xem, tất cả mọi người bên phía Dương Sóc đều rất kinh ngạc.
Đúng, bọn họ biết rõ thây ma sẽ theo cấp bậc tăng trưởng mà có chỗ biến hóa, sẽ sinh ra trí tuệ, vân vân…
Nhưng mà, nói chuyện! Đây là khác nhau rất lớn!
Dù cho cấp bậc thây ma cao, cũng không phải có thể biết nói!
“Nó… nó biết nói!” Chu Châu kinh ngạc vô cùng.
Chàng trai không để ý bọn người Chu Châu khiếp sợ, chỉ là thần sắc hắn vô cùng nhu hòa nhìn thây ma lôi kéo cánh tay mình, “Minh không cần lo lắng, không có việc gì.”
Mặc dù chàng trai trấn an rất dịu dàng, nhưng thây ma kia có chút nôn nóng, nó cầm lấy cánh tay chàng trai dùng lực hơi lớn chút, “Không… không… muốn…”
Hiển nhiên, thây ma biết rõ chàng trai muốn làm gì, nhưng nó không đồng ý chàng trai làm vậy.
Chỉ thời gian một ngày bọn họ liền tới thành phố J, so sánh với thời điểm lúc đi chỉ xấp xỉ một nửa thời gian!
Có điều, hai chiếc xe tải lương thực, mặc dù trên đường không trêu chọc phiền toái gì… bởi đến gây chuyện đều đã chết. Nhưng khi trở về nơi này, phiền toái ngược lại đến rồi. Mà phiền toái này bọn người Cố Diễm đã sớm đoán trước.
Lương thực được đưa đến đại bản doanh Cố gia, sau đó bị giấu đi.
Lại sau đó, liền suốt sáu ngày Dương Sóc không nhìn thấy Cố Diễm.
Hôm bọn họ trở về Cố Diễm bị Cố lão gia tử gọi đi sau đó bọn họ không gặp lại nữa.
Mặc khác không thể nói chính xác tình huống của bọn Trầm Minh, vốn cho rằng bọn họ vừa về đến, liền sẽ tiến hành kế hoạch tinh lọc thây ma kia, nhưng Chung Hưng Vân lại nói chưa được, cần làm chút chuẩn bị.
Tiếp đó, Chung Hưng Vân cùng Trầm Minh liền ở trong phòng không ra ngoài nữa.
Như vậy, trôi qua sáu ngày, một ngày này, khi Dương Sóc đang ăn điểm tâm thì Chung Hưng Vân nắm tay Trầm Minh đi tới.
Cũng không biết có phải ảo giác của Dương Sóc hay không, Dương Sóc cảm thấy ánh mắt Trầm Minh nhiều thêm một tia linh động.
Tròng mắt cũng đen trắng rõ ràng hơn, có điều, thân hình đối phương vẫn cứng ngắc như cũ.
Dương Sóc cười cười với hai người, “Đã tới thì ăn điểm tâm đi, cháo, rất thơm.”
Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, ngồi xuống một góc bàn ăn.
Mà Trầm Minh thì ngồi bên cạnh đối phương, trên bàn cơm người không nhiều lắm, trừ Dương Sóc ra cũng chỉ có Phương Quốc.
Ánh mắt Phương Quốc đảo qua trên người Trầm Minh, mặc dù cảm thấy Trầm Minh này quái dị không nói ra được, nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng chưa nói, sau khi cơm nước xong liền lên tiếng chào rồi đi.
Đối với chuyện Phương Quốc không hỏi nhiều, Dương Sóc khá hài lòng, sau khi chỉ còn lại bọn họ, Dương Sóc hỏi: “Định khi nào thì bắt đầu, có gì cần chúng tôi hỗ trợ có thể mở miệng.”
Chung Hưng Vân nhẹ gật đầu, trong con ngươi nhiều thêm một tầng cảm kích, “Ừm, đa tạ, có gì cần tôi sẽ nói.” Mà lúc này, Trầm Minh bên cạnh kéo cánh tay hắn.
Chung Hưng Vân lập tức nhìn sang, “Sao vậy, Minh?”
Trầm Minh nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng, “Ăn…”
Sau đó, Chung Hưng Vân nở nụ cười, “Được, anh ăn.”