Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 74 : Tôi muốn cô ta sống không bằng chết
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Khi Dương Sóc tỉnh lại đã là đêm khuya, khi hắn tỉnh cả người mệt mỏi đến mức không nói nên lời.
Hai cánh tay rất đau rất đau, cũng không nhấc lên nỗi.
Chân mày Dương Sóc cau lại, trong đầu có chút hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn nhớ không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu dường như có rất nhiều hình ảnh, nhưng mà, đều không rõ rệt.
Miễn cưỡng chịu đựng ngồi dậy, Dương Sóc nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hắn há miệng, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân… thế nhưng không mở miệng được.
Yết hầu như bị cái gì cứng rắn nhét vào, bàn tay Dương Sóc bóp lên cổ mình, muốn cố gắng mở miệng, nhưng thử một hồi lâu vẫn không được như cũ, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng “A”.
Dương Sóc khiếp sợ, luống cuống, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn không biết mình bị làm sao, tại sao lại như vậy, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
Mà vừa lúc này, Triệu Tranh từ bên ngoài về, y nhìn thấy Dương Sóc tỉnh lập tức nhướn nhướn mày.
“Rốt cục cậu cũng tỉnh, ngủ suốt hai ngày hai đêm rồi.”
Dương Sóc nhìn thấy đối phương có chút nghi hoặc nhíu mày, hắn không quen người này, nhưng mà… cảm giác có chút quen thuộc.
“Hử? Làm sao vậy? Tại sao không nói chuyện?” Triệu Tranh mỉm cười tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Dương Sóc.
Dương Sóc nhìn đối phương, mày nhăn càng chặt, hắn muốn hỏi cậu là ai, nhưng há mồm, làm sao cũng không phát ra được tiếng nào.
Triệu Tranh có chút nóng nảy, “Dương Sóc, cậu làm sao vậy? Không thể nói chuyện sao?”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, dùng tay bóp cổ mình, dùng sức muốn cho nó phát ra tiếng, nhưng không thành công.
Vẻ mặt Triệu Tranh đau lòng bắt lấy tay Dương Sóc, “Đừng như vậy, đây chỉ là tạm thời, rất nhanh sẽ tốt thôi, cậu cũng đừng làm bản thân bị thương!”
Dương Sóc ho khan hai tiếng khụ khụ, mặt đều đỏ lên, nhưng làm sao cũng không thể mở miệng, cuối cùng, Triệu Tranh bắt lấy tay Dương Sóc, “Cậu đừng gấp, cổ họng cậu bị thương, cậu muốn nói gì thì viết trong lòng bàn tay tôi đi.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, viết trong lòng bàn tay Triệu Tranh, “Cậu là ai?”
Triệu Tranh kinh ngạc, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, “Dương Sóc, cậu không biết tôi sao?”
Dương Sóc cau mày, “Không biết, cậu là ai?”
Triệu Tranh nắm lấy tay Dương Sóc, “Tôi là Triệu Tranh, Dương Sóc… cậu không nhớ rõ tôi, cậu sẽ không ngay cả chính mình cũng quên mất chứ?”
“Chính tôi…” Dương Sóc hơi mím môi, “Tôi… dường như chỉ nhớ bản thân tên Dương Sóc.”
Dương Sóc, đối phương vừa vào cửa liền gọi như vậy, mà cái tên này, bản năng hắn biết, là thuộc về chính mình.
Triệu Tranh đối với lời Dương Sóc kinh ngạc há to miệng, “Cậu… cậu thật sự không nhớ rõ sao?”
Mày Dương Sóc nhăn càng chặt, trong đầu hỗn loạn, dường như có chút gì đó, nhưng cụ thể lại không nắm bắt được!
Loại cảm giác khiến người ta gần như muốn điên này Dương Sóc vô cùng không thích, bởi vì không thích, cho nên thần sắc đều âm trầm.
Triệu Tranh nhìn bộ dáng này của đối phương ánh mắt khẽ híp, sau đó mang tính an ủi đụng đụng cổ tay đối phương, “Đừng quá lo lắng, tình huống này chỉ là tạm thời, đợi một thời gian sẽ tốt thôi.”
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, hắn bình tĩnh nhìn Triệu Tranh, ở trong lòng bàn tay đối phương viết, “Nói cho tôi một chút tình huống của tôi, tôi muốn biết tường tận.”
Triệu Tranh cũng thở sâu hít vào một hơi, “Được rồi, tôi sẽ đem những gì tôi biết nói với cậu.”
Thời gian trôi qua hai ngày, một ngày này, Dương Sóc ở ngoài cửa viện phơi nắng.
Trước đó hai ngày, Triệu Tranh đã nói cho hắn mọi chuyện, nhưng kỳ thực cũng không có bao nhiêu.
Triệu Tranh nói, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, nhưng khi đó cũng chỉ là quen biết mà thôi.
Bọn họ học cùng trường tiểu học, sau đó hai người tách ra.
Bởi Triệu Tranh nói, y theo người nhà đến những thành phố khác.
Sau đó, mãi đến hai năm trước, bọn họ mới gặp lại lần nữa.
Khi đó Dương Sóc đi làm ở một hãng thuốc lá, còn y, thì ở cao ốc đối diện hắn.
Hai người bởi vì quen biết khi còn bé nên tình ý rất nhanh liền chín muồi, sau đó, Triệu Tranh nói kỹ càng hơn.
Đó là về sinh hoạt của bọn họ…
Triệu Tranh còn nói một điều khiến Dương Sóc có chút chú ý, đó là bọn họ đã trên mức bạn bè, tình yêu thì lại chưa đủ nên thử chung sống với nhau theo quan hệ người yêu.
Y nói, quan hệ này là do bọn họ cùng nhau quyết định, bởi đều rất có hảo cảm với nhau.
Thời điểm Dương Sóc nghe thế không biết vì sao trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
Loại quái dị này không phải bởi vì hắn cùng Triệu Tranh đều là đàn ông, mà là, hắn cảm thấy chàng trai tên Triệu Tranh này, có chút quái dị.
Hơi mím môi, Dương Sóc ngẩng đầu nhìn mặt trời, cảm thấy trong lòng có chút phiền muộn.
Dường như, hắn vốn không nên ở đây, nhưng mà, hắn không ở nơi này, hắn còn có thể ở nơi nào?
Có điều, hai ngày này vẫn có một tin tức khá tốt.
Đó chính là cổ họng hắn sau vô số lần thử nghiệm rốt cục có thể nói chuyện được.
Chỉ là, âm thanh còn chưa quá cao, có điều, cuối cùng có thể phát ra tiếng rồi.
Vậy cũng là tin tức tốt, thở dài, Dương Sóc nhìn về phía ngoài cửa viện.
Triệu Tranh ra ngoài tìm thức ăn, vốn hắn cũng muốn đi theo, nhưng bị Triệu Tranh cự tuyệt.
Triệu Tranh nói thân thể hắn cần tu dưỡng, hơn nữa dị năng của hắn cũng xảy ra vấn đề.
“Cố Diễm… các anh chiếu cố chút.” Hàn Triều do dự nói.
Chu Châu cười khổ, “Ừm. Y sốt ruột hơn nhiều so với chúng ta.”
Ba người nói xong, sau đó, Hàn Triều rời đi.
Sau khi Hàn Triều rời khỏi, Chu Châu đi từ từ đến bên cạnh Liễu Phi Tuyết, sau đó ôm lấy eo đối phương.
Chu Châu chôn mặt ở giữa cổ đối phương, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
“Phi Tuyết.”
“Hửm?” Liễu Phi Tuyết nhàn nhạt ứng tiếng, nhưng Chu Châu lại không nói lời nào.
Liễu Phi Tuyết nhíu mày, “Ngươi muốn nói gì?”
Chu Châu lắc đầu, “Không muốn nói gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.”
“Mệt mỏi?” Liễu Phi Tuyết chớp mắt nhìn, “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.”
Chu Châu cười ha ha, “Không phải thân thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi.”
Liễu Phi Tuyết không nói lời nào, đẩy Chu Châu ra.
Chu Châu làm nũng nhất định không di chuyển, bàn tay còn bắt lấy cánh tay Liễu Phi Tuyết.
“Phi Tuyết, đừng cự tuyệt ta, để ta ôm một chút đi.”
Cũng đã nói đến mức này, Liễu Phi Tuyết mím mím môi, quả nhiên không có động tác nào nữa.
Chu Châu tức thì cảm thấy mỹ mãn ôm eo Liễu Phi Tuyết, “Phi Tuyết, nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.”
Vẫn luôn như vậy là như thế nào, Liễu Phi Tuyết không hỏi, y chỉ thở sâu hít vào một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, mệt mỏi đâu phải chỉ mình Chu Châu, y cũng mệt mỏi..
Hơn nữa còn là mệt chết đi được, chẳng qua… y không nói ra thôi.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, đợi đến lúc Chu Châu từ gian phòng Liễu Phi Tuyết rời đi đã qua một lúc lâu. Thời gian, cũng đã giữa khuya.
Mà cũng ở nơi này lúc giữa khuya, đại trạch Cố gia có một người lẻn vào.
Người kia lén lén lút lút dừng lại bên ngoài gian phòng Cố lão gia tử, sau đó, đặt tay lên tay nắm cửa.
Mà khi người nọ vừa hoàn thành động tác này, một bàn tay cũng đặt lên vai người nọ.
Người nọ sợ hết hồn, nhanh chóng xoay người, liền ra một quyền, nhưng mà… đánh vào khoảng không.
Sau đó, ngươi tới ta đi, hai người đánh nhau.
Hơn mười giây sau, kinh động đến thủ vệ, sau đó, đèn sáng lên.
Người lẻn vào kia không thể che giấu được nữa, có điều mặt của người kia…
“Cố Tích, vậy mà thật sự là cô!” Người ngăn cô ta lại chính là Cố Đông, biểu tình đối phương thập phần phức tạp.
Cố Tích trầm mặc không nói, cửa phòng lão gia tử mở ra, đứng ở ngay cửa, ông chỉ vô cùng lạnh nhạt nhìn Cố Tích, sau đó liền khép cửa phòng lại, một câu cũng không nói.
Mà lúc này, Cố Diễm vốn nên nghỉ ngơi đã chậm rãi đi tới.
Màu mắt y thập phần lạnh lẽo, giống như phiến băng vậy.
“Dương Sóc ở đâu?” Lạnh lùng, Cố Diễm chỉ hỏi một câu như vậy.
Cố Tích vẫn trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Diễm.
Cố Diễm cũng không mở miệng nữa, chẳng qua là cực kỳ lạnh lẽo giống như đang nhìn người chết mà nhìn Cố Tích.
Thân thể Cố Tích có chút run rẩy, cô quật cường cắn chặt cánh môi.
Mà lúc này, Cố Diễm lại nói thêm một câu, “Cạy miệng cô ta, bất kỳ giá nào!”
Mấy chữ “bất kỳ giá nào” kia làm cho thân thể nhân viên ở đây đều run rẩy.
“Thiếu chủ.” Cố Tích rốt cuộc gọi ra tiếng, âm thanh khàn khàn, “Người không thể đối xử như vậy với em.”
Cố Diễm lạnh lùng, trào phúng giương khóe miệng, “Không thể? Cô tính là thứ gì? Làm sao không thể?”
Thân thể Cố Tích lần nữa run rẩy, vô cùng cứng ngắc, cô tận lực nói đến lạc giọng, “Thiếu chủ, gã đàn ông kia ở bên cạnh người chỉ làm liên lụy người, tên đó…”
“Cô muốn so với anh ấy? Xách giày cũng không xứng.” Cố Diễm đạm mạc đánh gãy kêu gào của đối phương, sau đó hướng về phía Cố Đông, “Cạy miệng, đừng để cô ta chết, tôi muốn cô ta… sống không bằng chết.”
Toàn thân Cố Đông rùng mình, “Dạ!”
——— ——————-
Xì poi chương sau:
Thân thể Dương Sóc lập tức cứng ngắc một lúc, mà Triệu Tranh vẫn kiên trì đến gần, vùi vào trong ngực Dương Sóc.
“Dương Sóc.” Bởi do tư thế, âm thanh Triệu Tranh rầu rĩ.
Dương Sóc không nói gì, thân thể vẫn cứng ngắc, Triệu Tranh ôm chặt hơn chút ít.
“Dương Sóc, đừng bài xích tôi, khi tôi cố gắng đến gần cậu, đừng đẩy tôi ra, tôi rất khó chịu, Dương Sóc, được không, được không?”
——— —————— ———