Trả Nợ

Chương 17 : Come out

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Tuy come out là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng Hạ Lâm Chu nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được hắn sẽ phải come out trong một cái tình huống nhảm nhí và hết sức vớ vẩn như thế.



Đêm đó trở về hai cha con gây nhau ỏm tỏi, nhưng gây đến gần sáng vẫn chưa phân thắng bại, bố Hạ đành trừng mắt thở gấp, chốt một câu, “Mày mà không sửa sai thì tao nhốt luôn trong nhà, khỏi ra đường nữa đỡ làm xấu hổ mặt tao.”, sau đó đóng sầm cửa đi mất. 



“Được thôi.” Hạ Lâm Chu cà lơ phất phơ gác chân lên bàn sô pha, gọi, “Thím Vu, cháu muốn ăn thanh long!” 



Thật sự mà nói thì Hạ Lâm Chu không thật sự là bị nhốt trong nhà, chỉ cần hắn quyết tâm muốn thì sẽ ra khỏi cửa thôi, dù gì mấy người làm trong nhà cũng không cản được một tên đàn ông cao mét chín như hắn. Nhưng Hạ Lâm Chu nghĩ mình nên ngoan ngoãn ở nhà vài hôm, vì việc come out này dù sớm muộn gì cũng phải đối mặt, hắn không muốn trốn tránh.



Tự nhốt mình trong phòng đến ngày thứ năm, sau khi tối hôm qua thức suốt đêm chơi trò chơi điện tử, Hạ Lâm Chu sáng sớm ngáp ngắn ngáp dài, ung dung xuống nhà lấy miếng bánh mì nướng trên bàn ăn, vừa bỏ vào miệng vừa hỏi, “Có sữa đậu nành không?”



Mẹ Hạ mặc áo ngủ từ phòng đi ra, nghe được giọng hắn vội chạy xuống lầu, nhỏ giọng hỏi, “Sao hôm nay lại xuống đây?”



Hạ Lâm Chu buồn bực: “Con xuống nhà ăn cơm cũng phải đi báo cáo sao?”



“Ai dà” Mẹ Hạ kéo tay hắn vào phòng bếp, vẫn nói chuyện rất khẽ, “Thôi cũng vừa đúng lúc, hôm nay mẹ thấy bố mày có vẻ rất vui, mày liệu mà gặp ổng xin lỗi nhận sai…”



Hạ Lâm Chu giằng cánh tay ra khỏi mẹ Hạ, cầm miếng bánh mì xuống khỏi miệng nói, “Nhưng mà con có sai cái gì đâu mà phải xin lỗi?”



Mẹ Hạ liếc hắn một cái, bực bội đập lên ót thằng con bất trị, “Mày nhìn lại mày đi, suốt ngày đi chơi bời lêu lổng còn chưa nói, giờ còn chơi bời trước mặt bố mày? Bố mày vất vả lắm mới được cái hội đồng quản trị cổ lỗ sỉ kia đồng ý cho mày vào công ty, vậy mà mày phá phách như thế, còn mặt mũi nào cho bố mày nữa? Mày nhanh chóng dẹp hết mấy cái mối dây dưa bên ngoài đi.” 
“Mày dọn đồ cút ngay khỏi nhà tao!” 



“Thôi mà anh.” Mẹ Hạ cố gắng hoà giải, “Sao lại ép con nó vậy.” 



Hạ Lâm Chu nhún vai, từ lúc đẻ ra đến giờ hai bố con cũng kinh qua bao nhiêu lời thề mắng độc địa rồi, nên lời hăm dọa này không có mấy trọng lượng với hắn. Hắn còn chọc thêm một câu, “Theo kịch bản mấy phim đó, bước tiếp theo sẽ là bố khoá hết thẻ ngân hàng của con nè, sau đó nói “Tao chống mắt lên xem mày ra khỏi cái nhà này thì có sống được không!” nữa nè!”



Bố Hạ cười lạnh một tiếng, “À ha, cảm ơn đã nhắc nhở.” Mẹ Hạ thấy tình hình càng ngày càng căng, vội la Hạ Lâm Chu, “Tiểu Chu, con cũng đừng có trả treo với bố!” 



Bố Hạ giận dữ cầm điện thoại đánh một cuộc gọi ngay trước mặt hắn, nghiêm giọng nói, “Khoá hết tất cả tài khoản ngân hàng và tài sản đứng tên Hạ Lâm Chu cho tôi!” 



Hạ Lâm Chu sửng sốt, đánh mắt qua bên cạnh thấy mẹ Hạ mặt xanh mét, hắn lúc này mới biết nguy rồi, bèn xuống nước ngay lập tức, “Bố, thật sao ạ?”



Bố Hạ chỉ tay ra ngoài cửa, mặt mày không có một chút xíu nào là đang đùa, “Thật, mày cũng biến ngay thật cho tao.” 



“Bố ơi bố ơi, tối hôm qua con thức trắng đêm chưa có ngủ…” Hạ Lâm Chu phe phẩy cái đuôi lại gần bố Hạ. 



Đáp lại hắn chỉ là một tiếng gầm: “Cút!”