Trả Nợ
Chương 22 : Đánh thức
Ngày đăng: 09:44 18/04/20
Văn Tầm Xuyên vươn tay tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy khỏi giường, còn ngái ngủ ngáp dài một cái, lê dép lẹp xẹp vào phòng tắm.
Gã đánh răng rửa mặt xong xuôi từ phòng tắm ra, mắt vô tình liếc đến cửa sổ, thấy có người nằm đó bỗng ngẩn ra. Một hồi lâu sau gã mới nhớ cái tên nằm đó chính là “bảo mẫu cho chó” hôm qua gã mới vừa thuê được.
Gã ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, 7 giờ 20. Còn 40 phút nữa là đến giờ dẫn chó đi dạo rồi, nhưng một người một chó nằm chen chúc trên cái giường gấp này vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp sửa tỉnh lại.
Gã đi lại, giơ tay nhẹ gõ gõ đầu Xuân Mai một chút, con Collie ngẩng đầu híp mắt liếc gã một cái rồi lại nhắm mắt vùi đầu vào cổ Hạ Lâm Chu ngủ tiếp. Hắn cũng cọ cọ lên đầu chó, chẳng muốn tỉnh.
Văn Tầm Xuyên lại giơ tay gõ gõ đầu Hạ Lâm Chu, “Này! Tỉnh!”
Hạ Lâm Chu gạt tay gã, miệng lẩm bẩm, “Ngoan, đừng phá.”
“Hạ Lâm Chu!” Văn Tầm Xuyên nhẫn nại kêu lần thứ hai, Hạ Lâm Chu vẫn không nhúc nhích, còn Xuân Mai trong lồng ngực hắn thì giơ chân bịt tai lại như ngại gã ồn ào.
Văn Tầm Xuyên cũng chẳng thèm đôi co với hai tên người chó lì lợm này nữa, gã xoay người thay quần áo đi làm, nghĩ xem lát nữa ra ngoài thì xốc chăn lên luôn hay dội vào mặt hai tên này một chậu nước lạnh.
Lúc gã thay trang phục chỉnh tề từ phòng ngủ ra, định dùng bạo lực đánh thức Hạ Lâm Chu, thì ánh mắt gã lại vô tình nhìn thấy một thứ khác trên đầu giường. Gã điềm nhiên xách chìa khoá ra cửa.
“Hê!! Bạn ơi!! Sao lâu quá tôi không thấy bạn!”
“Hê!! Bạn ơi!! nếu là bạn cho tôi chào cái nha!!”
“Hê!! Bạn ơi!! Sao lâu quá tôi không thấy bạn!”
“Hê!! Bạn ơi!! nếu là bạn cho tôi chào cái nha!!”
(*) Nhạc mở đầu phim “Võ Lâm ngoại truyện.” Là một bài rap tên “Đã lâu không gặp”, nghe rất trẻ trâu =]]]
nghe thử, 4 câu đầu á =]]]
Nắng sớm xuyên qua bức màn vải trắng nhàn nhạt, đánh lên khuôn mặt góc cạnh đang vùi một nửa vào bộ lông dài của con chó Collie. Chăn rớt một nửa xuống đất, chỉ vắt lại một mảnh nhỏ quanh hông, các múi cơ bụng bóng loáng săn chắc ẩn hiện dưới lớp chăn…
“Thêm cái gì?”
Giọng Hạ Lâm Chu đánh tan suy nghĩ của Văn Tầm Xuyên làm gã tự nhiên thấy chột dạ, khụ khụ vài tiếng nói, “Không được ngủ khoả thân.”
“…. Tôi không có quần áo khác để thay.” Hạ Lâm Chu cúi đầu nhìn cái quần boxer trên hông mình, “Mà tôi cũng có khoả thân đâu?”
Văn Tầm Xuyên thở dài, “Tủ quần áo của tôi có gì cậu mặc được thì tự lấy đi.”
“Rồi OK.”
“Cúp máy đây, nhớ dẫn Xuân Mai đi dạo đó.”
Văn Tầm Xuyên đang muốn cúp điện thoại, Hạ Lâm Chu đột nhiên gọi lại, “Ý chờ đã!”
“Sao?”
Hạ Lâm Chu cười hế hế, “Sáng nay anh nhìn lén tôi ngủ à?”
“….. Đồ điên.”
Cúp điện thoại, Hạ Lâm Chu vào phòng ngủ Văn Tầm Xuyên, nói với Xuân Mai, “Cha mày đáng yêu thế, muốn tao vào phòng ngủ còn phải vòng vo một hồi cơ.”
Hắn đứng trước tấm gương to trong phòng tự thưởng thức cơ bụng rắn chắc do siêng năng tập thể hình, à há hai tiếng, kéo tủ áo Văn Tầm Xuyên ra chọn bừa một cái áo lông cừu rộng thùng thình với cái quần thun thoải mái tròng vào, sờ sờ đầu Xuân Mai, “Ngoan nào, tầm hai ngày nữa thôi mày phải ngủ một mình rồi, lớn rồi, phải học cách ngủ một mình đi.”
Xuân Mai ngửa đầu, đôi mắt đen như hạt nhãn đảo đảo, “Gâu gâu!”