Trả Nợ

Chương 4 : Áo blouse trắng và mắt đa tình

Ngày đăng: 09:43 18/04/20


[ nặc danh ]: Chào bác sĩ.



[phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Chào cậu, cậu có vấn đề gì cứ thoải mái trao đổi.



[ nặc danh ]: Cái này, là như vầy…..



[ nặc danh ]: Tuần trước tôi bị một sự cố trên giường, rất hoảng sợ



[ nặc danh ]: Giờ thì hình như không cương được nữa…



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Xin hỏi tình trạng này đã xảy ra bao lâu?



[ nặc danh ]: Hơn một tuần rồi



[ nặc danh ]: Làm sao bây giờ đây bác sĩ!!



[ nặc danh ]: Dùng tay cũng vô dụng, người khác dùng miệng cũng vô dụng!!!



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Cậu bao nhiêu tuổi rồi?



[ nặc danh ]: 23



[ nặc danh ]: Tôi có khi nào bị liệt dương rồi không bác sĩ!



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Đúng vậy.



[ nặc danh ]: Ôi mẹ nó!



[ nặc danh ]: Thật sao? Bác sĩ đừng làm tôi sợ!



[ nặc danh ]: Chữa được không bác sĩ?



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Chữa được.



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Nhưng tình trạng của cậu có hơi phức tạp, may mắn phát hiện kịp thời, nếu để thời gian dài khả năng sẽ khó hồi phục.



[ nặc danh ]: Phức tạp như thế nào vậy?



[ nặc danh ]: Bác sĩ giải thích cho tôi với



[ nặc danh ]: Bác sĩ trả lời tôi đi, đừng làm tôi sợ



[Phòng khám nam khoa Lý Y sinh ]: Trao đổi trực tuyến thế này không xác định được. Hay như vậy đi, trước tiên cậu chụp dương v*t gửi qua tôi xem thử.



[ nặc danh ]: Giờ tôi đang ở bên ngoài, không chụp ảnh được rồi bác sĩ!




Câu cuối cùng của Hạ Lâm Chu gần như là rống lên.



Văn Tầm Xuyên nghe hắn rống một hơi, gần như là thổ lộ tâm tình nhưng chẳng mảy may cảm động, không những thế còn muốn phì cười. Gã xoa xoa lỗ tai, rồi giằng cổ áo ra khỏi tay Hạ Lâm Chu, nói, “Được rồi, buông ra đi.”



Hạ Lâm Chu tuy không muốn, nhưng cũng biết hắn không thể nắm mãi cổ áo gã được.



Hắn kéo ghế lại ngồi, tùy tiện gác tay lên bàn, mắt cụp xuống, nhìn cũng có vẻ tội nghiệp lắm, “Uổng công lúc trước tôi còn suy nghĩ muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với anh, hoá ra tôi có mắt như mù mới không nhìn ra anh là loại người gì!” 



Văn Tầm Xuyên đẩy gọng kính trên sống mũi, lại thấy hơi không vui vì bị hắn trách oan. Gã ngước mặt ghét bỏ, liếc hắn một cái, thở dài, “Đừng.” 



Gã kéo ghế dựa ra, ngồi trước mặt Hạ Lâm Chu nghiêm túc nói, “Rốt cuộc cậu tới đây làm gì? Bị bệnh thì khám, khám xong thì đi, còn có người đang xếp hàng chờ bên ngoài đó.” 



Hạ Lâm Chu bất thình lình bị nói như thế, bỗng nghẹn lời, đầu óc lúc này cũng trống không biên không ra câu nói dối nào, ánh mắt có chút trốn tránh, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu, “…Tôi tới….cắt bao quy đầu.”



Văn Tầm Xuyên đánh giá hắn một lát rồi nói, “Cậu không cần cắt, về đi.” Dứt lời gã đè chuông trên bàn, nói với hộ sĩ vừa tiến vào, “Gọi bệnh nhân tiếp theo.” 



Trong lúc chờ hộ sĩ dẫn vào người tiếp theo. Văn Tầm Xuyên nhìn Hạ Lâm Chu vẫn như hóa đá trên ghế, nhạt nhẽo mở miệng, “Lúc nãy không phải tôi chọc cậu. Nếu cậu bị dọa sợ sau đó không cương được nữa, thì là liệt dương do thần kinh, cậu phải đến khoa thần kinh khám.”



Hạ Lâm Chu im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi, “Vậy…có thể chữa được không?”



“Cứ đi khám đi, này không phải chuyên môn của tôi nên tôi không rõ lắm.” 



Văn Tầm Xuyên nhìn hắn ũ rũ, lòng cũng dâng lên một tia áy náy, gã giơ tay qua bàn nhẹ nhàng vỗ vai hắn, an ủi. “Mà nếu không chữa được cũng đâu sao, cậu đâu cần lấy vợ nối dõi tông đường?” 



(an ủi nghe muốn đấm vào mặt =]])



Hạ Lâm Chu hung hăng liếc gã một cái, lúc đứng dậy còn cố ý đứng mạnh cho ghế dựa phía sau phát ra tiếng động ầm ỹ. 



Văn Tầm Xuyên buồn cười, xoay cây bút máy màu xanh thẫm trong tay hai vòng, nhìn hắn rời đi.



Lúc Hạ Lâm Chu đến cạnh cửa bỗng khựng lại, hắn quay lưng về phía Văn Tầm Xuyên hỏi, “Vừa nãy anh nói khoa thần kinh ở lầu mấy?” 



Văn Tầm Xuyên toét miệng cười, tận tình nói, “Lầu chín, ra khỏi thang máy thì quẹo phải 20m. Nhưng mà tôi khuyên tiện đường thì ghé lầu 4 luôn, cũng cần thiết lắm đó.” 



Hạ Lâm Chu giả bộ không nghe gã châm chọc, tiếp tục bước ra, Văn Tầm Xuyên đột nhiên lại gọi lại, “À đúng rồi, còn chuyện này nữa.” 



Hạ Lâm Chu cả giận quay người nói, “Còn gì nữa!” 



Văn Tầm Xuyên vẫn ngồi sau bàn khám chữa bệnh, gọng kính viền vàng không biết đã tháo xuống từ khi nào, ánh sáng xanh từ màn hình máy tính hắt lại, làm gương mặt góc cạnh phủ lên một tầng dịu dàng nhè nhẹ. Gã chống cằm, nheo mắt nhìn Hạ Lâm Chu, đôi mắt đẹp đầy ắp nhu tình, đuôi mắt hẹp dài cong lên một đường nhẹ. 



…Hạ Lâm Chu cảm nhận được, lúc ấy tim hắn đã đập lỗi một nhịp. 



Môi mỏng người nọ khẽ chạm, rồi hơi tách ra, gằn từng chữ, “Tôi không phải họ Lâm.”