Trả Nợ

Chương 42 : Đình chỉ công tác

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Tiếng chuông điện thoại vang lên đến lần thứ hai mới đánh thức Hạ Lâm Chu từ trong giấc ngủ dậy. Hắn lèm nhèm mở mắt, sờ sờ lấy điện thoại áp lên tai. Còn chưa kịp “alo”, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nam nghiêm trọng phủ đầu, “Về nhà ngay cho tao!”



Hạ Lâm Chu cố mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn thoáng qua tên người gọi đến, chống cánh tay không bị thương ngồi dậy, “Ôi, không phải bố đuổi con đi rồi sao?”



“Cút về mau cho tao! Mày….” Bố Hạ còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên giọng mẹ Hạ cắt ngang, “Chu Chu, con mau về nhà với mẹ đi, nhanh lên.”



Hạ Lâm Chu cau mày nhìn điện thoại bị dập rồi ném sang một bên, đứng dậy xuống giường.



Hắn vừa đi vừa ngáp từ phòng ngủ ra đến phòng khách. Không thấy Văn Tầm Xuyên, chắc gã đi làm rồi, chỉ có Xuân Mai ỉu xìu nằm trong ổ chăn liếc hắn một cái. Hạ Lâm Chu ngái ngủ lê dép vào phòng tắm, vô tình ngó thấy có một phần ăn sáng đặt trên bàn, cái ngáp dài suýt nữa nghẹn trong miệng.



“Anh…anh mua bữa sáng cho tôi à?”



Văn Tầm Xuyên nghe tin nhắn thoại của Hạ Lâm Chu, nhắn lại “Tiện tay.”



Vừa gửi đi xong, WeChat rất nhanh hiện lên chú thích: [1] đang nhập tin nhắn…



Cửa phòng khám bị gõ vang, Văn Tầm Xuyên không ngẩng đầu, “Mời vào.”



“Bác sĩ Văn.” Hộ sĩ cố vấn đẩy cửa ra, nhỏ giọng do dự nói, “Viện trưởng cho gọi anh lên nói chuyện một chút.”



“Ừm, tôi biết rồi.” Văn Tầm Xuyên cúi đầu nói, tin nhắn của Hạ Lâm Chu cũng vừa tới: Cảm ơn nha.



Có ba chữ mà nhắn lâu như thế, người nào không biết còn tưởng hắn cùi cả hai tay. Văn Tầm Xuyên chán nản khóa điện thoại nhét lại vào túi, “Tôi qua liền ngay.”



Văn Tầm Xuyên gõ gõ cửa văn phòng bằng gỗ đang khép hờ, bên trong cất giọng nói “Tiểu Văn hả, vào đi.”



Văn Tầm Xuyên đẩy cửa bước vào, “Chào Viện trưởng ạ.”



Viện trưởng ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu, chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói, “Cháu ngồi đi.”




Cả hai vừa đi vừa tán gẫu về phòng khám bệnh.



Điện thoại trong túi lại rung lên, Văn Tầm Xuyên móc ra mở khoá, trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn chưa đọc của Hạ Lâm Chu. Gã kéo xuống phía dưới đọc theo thứ tự gửi:



– Sạch sẽ rồi nè.



Đính kèm là một bức ảnh, chụp phần ăn sáng gã mua cho hắn đã ăn hết sạch sành sanh.



– Vừa dẫn Xuân Mai đi dạo về, không lau chân, sàn nhà dơ hầy rồi.



– Đúng rồi, trưa đừng gọi cơm cho tôi nha.



– Lát tôi phải về nhà, hình như bố tôi có chuyện gì gấp lắm.



Cuối cùng là tin nhắn vừa đến, cách khoảng 20 phút sau đó.



– Nhớ tôi thì gọi cho tôi nhé.



Văn Tầm Xuyên vừa định nhắn lại, thì thấy thông báo [Người dủng đã rút lại tin nhắn.]



Sau đó một tin nhắn mới lại nhắn qua:



– Anh đừng nhớ tôi nhiều quá nha ha ha ha ha ha ha ha



Văn Tầm Xuyên siết chặt di động, ngây người, Ôn Tri Hứa huých huých cùi chỏ lên người gã, đưa điện thoại qua ý bảo gã xem: “Ông vừa hỏi tôi nhà hàng này phải không, tôi hình như có ăn qua một lần rồi, cũng được đó, gửi địa chỉ qua WeChat ông nha?”



Văn Tầm Xuyên nhìn đánh giá nhà hàng trên app của Ôn Tri Hứa, “Chắc không cần nữa đâu.”