Trả Nợ

Chương 45 : Trả thuốc

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


8:45pm



【1】: Thế nào?



【1】: Tìm được thủ phạm phá xe không?



9:12pm



【 xuyên 】:Được, một lũ người tự cho là đang đi “đòi công lý”.



【1】: Bọn điên cấp độ cuối!



【1】: Giờ anh đang ở đâu?



【 xuyên 】: Đồn công an.



【1】: Kết quả sao rồi?



【 xuyên 】: Giải quyết riêng, bồi thường tiền.



【1】: Tốt rồi.



【1】: Về cẩn thận



9:17pm



【 xuyên 】: Ừm.



【1】: Về đến nhà thì báo tôi một tiếng.



10:02pm



【1】: Còn chưa về đến nhà à?
“Sao giờ mới về?” Người đứng trước cửa mở miệng hỏi. Giọng nói hắn đượm một vẻ mệt mỏi khàn khàn, không biết đã đứng đợi ở đây bao nhiêu lâu.



Văn Tầm Xuyên hơi khựng người, chẳng hiểu sao gã lại giơ tay chỉnh sửa, vuốt lại mái tóc hỗn độn của mình, “Có chút sự cố bất ngờ.”



Hạ Lâm Chu lôi điện thoại ra mở đèn pin, ánh sáng huỳnh quang phát ra rẽ bóng tối, chiếu sáng một đường trên hành lang giúp Văn Tầm Xuyên dễ dàng đi đến.



Gã cố gắng điều chỉnh cho nhịp chân mình thật tự nhiên, hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”



Hạ Lâm Chu nhìn gã gần đến bên cạnh thì ấn tắt đèn pin. Hắn kẹp điếu thuốc đã cháy gần đến đầu lọc đưa lên miệng thô lỗ rít nốt hơi cuối cùng, vừa thả khói vừa bất ngờ tóm lấy Văn Tầm Xuyên kéo gã đến trước mặt.



“Tới trả thuốc.”



Giọng Hạ Lâm Chu khàn đi, hắn cúi đầu cọ cọ cặp môi khô nứt lên phiến môi mềm của gã, giọng thật sự trầm, rất trầm, “Tiện thể, thăm anh.”



Một cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi ôm chặt lấy eo Văn Tầm Xuyên. Hạ Lâm Chu mang theo vị thuốc lá đắng chát trên đầu lưỡi tiến vào khoang miệng quen thuộc.



Bóng tối mang một bí thuật, nó che đi đôi mắt, và phóng đại tất cả các giác quan, khuếch đại tất cả mọi cảm xúc. Văn Tầm Xuyên cảm nhận chân thật được tất cả, từ nhịp thở rối loạn phả ra, đến cánh tay rắn chắc ôm lấy hông gã, hay lồng ngực nóng rực dán sát lên da thịt, và vị thuốc lá trộn lẫn với kẹo bạc hà nồng nàn trong khoang miệng.



Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt trên lưng gã, giọng nói áp sát vào tai, dịu dàng lắm như chẳng phải hắn mọi ngày, “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”



Văn Tầm Xuyên vươn tay ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt. Gã nhắm mắt lại, tựa trán vào đầu vai hắn. Màng nhĩ trong tai tràn ngập tiếng tim đập, giống như có ai đang nổi trống trong lồng ngực, làm gã phải run lên nhè nhẹ.



Thình thịch --



Thình thịch --



Thình thịch --



Mùi thuốc lá và kẹo bạc hà vẫn cứ quẩn quanh trong khoang mũi gã, đắng chát nhưng ngọt ngào, đậm nồng mà lại the mát.



Có lẽ, không phải chỉ một giây.