Trả Nợ

Chương 57 : Trốn nắng (2)

Ngày đăng: 09:44 18/04/20


Lúc Hạ Lâm Chu tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh đã không có người. Cửa phòng tắm khép hờ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước trong phòng tắm vọng vào,



Văn Tầm Xuyên tắm rửa xong lau tóc bước ra, nhìn Hạ Lâm Chu để trần thân trên vừa ngáp vừa xem điện thoại, hỏi, “Dậy rồi à?”



Hạ Lâm CHu ngáp đến chảy nước mắt, cũng không buồn ngẩng đầu lên, “Ừa. Mà nè, anh biết gì chưa? Cái kênh truyền thông mà hôm bữa phỏng vấn viện trưởng bên anh đó, hôm nay lại đăng bài lên án những người làm náo loạn bệnh viện, anh coi có phải tự vả cực mạnh không?”



Vừa dứt lời, khoang mũi hắn đột nhiên ập đến một mùi sữa tắm tươi mát. Văn Tầm Xuyên đến bên cạnh cúi sát người xuống nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Chào buổi sáng.”



Hạ Lâm Chu ngẩng đầu, gương mặt gã gần trong gang tấc đến mức hắn ngửi được thêm một mùi kem cạo râu nhàn nhạt. Hạ Lâm Chu khép mắt nghiêng đầu, chậm rãi chờ cái hôn buổi sáng phủ xuống.



Nhưng chờ mãi chẳng thấy gì, hắn he hé mắt thì thấy Văn Tầm Xuyên phớt lờ cặp môi, nghiêng khuôn mặt đẹp đẽ nhìn sườn mặt hắn.



Văn Tầm Xuyên chán nản nhìn gương mặt chưa được lau rửa gì của Hạ Lâm Chu sáng sớm. Gã đứng thẳng dậy, rút di động trong tay hắn ra nhìn nhìn, “Sao anh thấy em còn quan tâm việc này hơn cả anh vậy?”



Hạ Lâm Chu khó hiểu liếc cái gã mới sáng sớm đã lên cơn khó ở, “Không phải em đang quan tâm anh sao?”



Văn Tầm Xuyên ngồi xuống sô pha bên cạnh hắn, vừa lướt weibo vừa nói, “Đi tắm đi, cả người hôi rình!”



Hạ Lâm Chu bĩu môi, nằm ườn trên sô pha thêm mấy vòng mới chịu lẹp xẹp miễn cưỡng lê dép đến phòng tắm. Nhưng lúc đến cửa, hắn đột nhiên khựng lại, bước nhanh về phía Văn Tầm Xuyên.



Văn Tầm Xuyên ngẩng đầu, “Sao mà còn chưa chịu…”



Còn chưa nói xong Hạ Lâm Chu đã cong lưng ôm lấy mặt gã áp lên mặt mình cạ một cái, sau đó nhanh chóng lùi lại cả mấy mét, vừa chạy vừa hò hét, “Vui không ha ha, này thì ở sạch!”



Văn Tầm Xuyên nhăn nhó dùng mu bàn tay lau tới tấp trên mặt, “Cút đi tắm mauuu!!!”



Hạ Lâm Chu vẫn cười như trúng tà, vọt vào phòng tắm.



Lúc gội đầu hắn lại sực nhớ ra một chuyện, bèn lau sơ bọt xà phòng trên măt rồi mở cửa phòng tắm nhìn ra ngoài tìm Văn Tầm Xuyên, nhưng gã đã đi đâu mất, trên bàn trà chỉ còn để điện thoại của hắn.”



” Xuyên ơi?” Hắn vừa xoa xoa cái đầu đầy bọt xà phòng vừa gọi.



Phòng ngủ vọng ra tiếng trả lời nhưng chẳng thấy gã đâu, “Có chuyện gì?”



“Làm gì trong đó mà không ra đây.”Hạ Lâm Chu lẩm bẩm rồi hướng cửa phòng ngủ hét lớn, “Tự nhiên sực nhớ ra một chuyện, giờ việc đã sáng tỏ, chắc bệnh viện cũng sắp gọi anh đi làm lại đó. Nên hay giờ anh dùng điện thoại của em trước đi, chiều em đi mua cái mới cho anh?”
Văn Tầm Xuyên đen mặt. Gã đứng phắt dậy hậm hực cầm vé máy bay đến cửa checkin. Hạ Lâm Chu vội vàng chạy theo, vừa cười sặc sụa vừa gọi với theo, “Chờ em với bà xã ơi!”



Lúc máy bay sắp cất cánh, di động của Hạ Lâm Chu nhảy lên một tin nhắn WeChat mới.



【 người bảo thủ 】: Cho mày ba ngày. Ba ngày sau mày cút ngay về nhà chuẩn bị lên công ty đi làm.



【1】: Ba ngày không đủ bố ơi,



【 người bảo thủ 】: Không phải mày tắt máy rồi à?



【1】:…… Lần này là tắt máy thật nè



【 người bảo thủ 】: Chậm nhất là một tuần, thứ hai tuần sau 8 giờ sáng lên công ty điểm danh.



【 người bảo thủ 】: Chú ý an toàn đó.



Hạ Lâm Chu tắt nguồn điện thoại, cũng lo lắng không biết tối nay bố Hạ có hút rất nhiều thuốc hay không. Hắn quay sang Văn Tầm Xuyên đang lậ xem tạp chí, nhìn gã lom lom.



“Muốn nói gì thì nói mau.” Gã vẫn còn tức giận.



“Em chưa từng háo hức chờ mong một chuyến du lịch như thế này bao giờ.”



Văn Tầm Xuyên hiếm lắm mới nghe được từ miệng Hạ Lâm Chu một câu văn vẻ giống con người, gã ngạc nhiên hạ tờ tạp chí xuống nhìn hắn một cái.



Hạ Lâm Chu ghé sát tai gã thì thầm, “Anh nghĩ WC của máy bay đủ rộng để “ấy ấy” không nhỉ?”



“….”



“Em đùa thôi….”







CHÍNH VĂN HOÀN