Trạch Nam Tình Nhân

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:27 19/04/20


Ngụy Phương Thành không hiểu bản thân đã lái xe về nhà bằng cách nào, chỉ là khi hắn phát hiện ra thì bản thân đang đứng trước cửa nhà rồi.



Nơi này hắn ít khi nào về. Thứ nhất , đây là nơi mà Hoàng Thành Quang Vinh đã đánh rơi chiếc bánh kem hôm sinh nhật hắn, mỗi lần trở về, nhìn đến cửa nhà là hắn lại nhớ đến chiếc bánh kem đó, sau đó lại nhớ bản thân đã ngu ngốc như thế nào, vì để trốn tránh quá khứ đó, hắn hạn chế tối đa trở về đây.



Nhưng vì chuyện của Hoàng Thành Quang Vinh, sáng nay cha hắn gọi hắn trở về nhà. Mở cửa , hắn nghe thấy tiếng cha mình đang nói điện thoại trong phòng làm việc.



Ngụy Hùng Anh cau mày, vẻ mặt vô cùng khó coi, giọng giận dữ nói : “Ma quỷ cái gì? Cả đời này tôi chưa từng thấy có ma, tên nào nói có ma , bảo hắn đến đây gặp tôi.”



“Cha”



Ngụy Phương Thành nhẹ giọng gọi. Ngụy Hùng Anh lãnh đạm liếc hắn một cái , không kiên nhẫn nói : “Không thấy tao đang bận ah? Ra phòng khách đợi, chừng nào tao xử lý xong công việc sẽ nói chuyện với mày.”



Ngụy Phương Thành đi đến trước bàn làm việc của Ngụy Hùng Anh, ấn vào nút ngưng cuộc gọi. Ngụy Hùng Anh đang nói chuyện bỗng bị cắt điện thoại, sắc mặt lạnh lùng nói : “Mày làm cái trò gì, Ngụy Phương Thành?” – Ngụy Hùng Anh vô cùng giận dữ mang đầy đủ họ tên con mình la lên.



“Không được gây phiền toái cho hắn.” – Ngụy Phương Thành thấp giọng nói.



Hai hàng chân mày của Ngụy Hùng Anh cau lại , lập tức buông điện thoại, hướng Ngụy Phương Thành nói – “Mày muốn tự giải quyết chuyện này sao?”



Ngụy Phương Thành không trả lời , chỉ nói tiếp : “Có thật là cha đã phái người về quê của Hoàng Thành Quang Vinh để gieo tin đồn không?”



Ngụy Hùng Anh sửng sốt, lập tức lạnh lùng hỏi : “Cũng không phải là lời đồn, chuyện Hoàng Thành Quang Vinh cùng đàn ông lên giường cho nên mới bị đuổi học là chuyện có thật.”



Ngụy Phương Thành nắm chặt hai tay để ngăn bản thân không đấm người trước mặt một đấm, nghiến răng kiên nhẫn nói : “Hắn ta là lên giường với con. Chứ không phải là tùy tiện lên giường với bất kì người đàn ông nào.”



“Thì đã sao. Tóm lại là tao muốn cho nó tạm thời nghỉ học , hay đuổi học , cái nào cũng được. Nếu cứ để nó tiếp tục học ở trường thì mỗi lần nhìn thấy nó là người ta lại nhớ đến chuyện của mày. Chuyện đó đến bao giờ mới lặng xuống được. Tao không muốn bị thiên hạ dèm pha.”



“Còn việc cha Hoàng Thành Quang Vinh bị đuổi việc thì sao?”



Ngụy Hùng Anh cười gằn hai tiếng nói : “Con của hắn dụ dỗ con của tao. Có đứa con như vậy thì thằng cha đó cũng thuộc dạng không ra gì. Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy hắn ta thấp kém bao nhiêu. Do đó tao chỉ buột miệng kể chuyện này cho một số đối tác biết, thử hỏi còn ai dám dùng hắn.”



“Cha có biết làm như vậy là khiến mẹ của Hoàng Thành Quang Vinh tự sát không?”



Ngụy Hùng Anh nở nụ cười hài lòng. Thực sự là hắn không biết chuyện mẹ Hoàng Thành Quang Vinh tự sát, nhưng bà ta muốn chết cứ chết, ai mà cản được chứ.



“Thì sao? Mẹ nó tự sát rồi bây giờ nó muốn bắt đền sao? Ai mà biết mẹ nó vì cái gì mà lại tự sát? Chắc là do quá xấu hổ khi có thằng con vô dụng như nó nên không dám gặp mặt mọi người mà tự sát chứ gì? Đâu phải do tao bắt bà ta nhảy lầu tự tử đâu.”



Ngụy Phương Thành tuyệt vọng nhìn cha của mình. Từ trước đến giờ hắn luôn xem cha mình như thần tượng giống như một vị hoàng đế cao cao tại thượng. Nhưng mà hiện tai, nhìn cha hắn, hắn chỉ thấy trước mắt là một lão già đê tiện vô liêm sỉ, không có nhân tính.



“Cha thật xấu xa.”



Ngụy Hùng Anh sắc mặt cực khó coi, con hắn sao dám nói vậy với hắn chứ , gầm nhẹ nói : “Mày nói cái gì? Tao cho mày nói lại lần nữa đó.”



Trong ngôi nhà này, không một ai dám chống đối lại Ngụy Hùng Anh, ngay cả mẹ hắn cũng không một lần dám nghịch ý cha hắn. Vậy mà hôm nay Ngụy Phương Thành dám ngang nhiên chống lại ý của Ngụy Hùng Anh , đồng thời còn dám xúc phạm hắn.



“Mày có biết nếu mày làm vậy tức là tự hủy đi tiền đồ của mình không. Mày xem Hoàng Thành Quang Vinh lúc học đại học như thế nào, còn bây giờ, nó biến thành bộ dạng gì. Có thấy hay không?”




Quản lý công trường gọi đốc công đến, trả lời : “Cậu ta là người mới, tên là a Thành, làm việc cũng được mấy tháng rồi. Lúc đầu cậu ta cái gì cũng không biết , cái gì cũng không hiểu nhưng mà cậu ta siêng năng chịu học hỏi nên bây giờ so với những người làm lâu ở đây còn khá hơn.”



Hoàng Chấn Dương gật đầu sau đó chuyển sang nói về đề án quảng cáo lần này. Hắn chờ mọi người đang mãi chuyên tâm vào đề án , lần thứ hai nhìn về phía Ngụy Phương Thành rồi rất nhanh quay đi.



————-



Hôm nay Ngụy Phương Thành lại lái xe máy đến gần nhà Hoàng Chấn Dương nhưng chưa kịp quan sát gì đã bị Hoàng Chấn Dương nhìn thấy. Hắn đành đi về phía Hoàng Chấn Dương. Xem ra lần này hắn lại phải để Hoàng Chấn Dương mắng một chút rồi.



“Ăn cơm chưa?”



Không thể tưởng tượng được, Hoàng Chấn Dương bình thường lúc nào gặp Ngụy Phương Thành không mắng thì chửi, hôm nay nói ra câu này thật làm Ngụy Phương Thành sửng sốt, đứng ngây ngẩn.



Hoàng Chấn Dương cầm hai bao sốp đựng thức ăn , nói : “Cùng ăn cơm đi.”



Sau đó quay bước đi vào nhà. Ngụy Phương Thành giật mình bước nhanh theo Hoàng Chấn Dương vào. Trong phòng khách, vết máu lúc trước đã khô, nhưng mà đèn trong nhà vẫn cứ chớp tắt như trước. Ngụy Phương Thành ăn nhưng không để ý gì đến mùi vị đồ ăn, cứ liên tục liếc trộm Hoàng Chấn Dương. Hắn khó có thể biết được Hoàng Chấn Dương đang nghĩ gì. Vừa ăn xong, chưa kịp nói , Hoàng Chấn Dương đã kêu hắn cút.



Từ ngày đó, Hoàng Chấn Dương luôn mua thêm một phần ăn cho Ngụy Phương Thành rồi cùng hắn lên nhà dùng cơm. Dần dần thời gian Ngụy Phương Thành được phép lưu lại nhà Hoàng Chấn Dương càng lúc càng dài, Hoàng Chấn Dương cũng không đuổi hắn nữa, mặc dù thái độ có điểm lạnh lùng nhưng không còn bảo hắn cút.



Có một lần, bọn họ cùng xem một bộ phim điện ảnh, thấy quá muộn, mà ngày mai lại phải đi làm sớm , Hoàng Chấn Dương bèn nói : “Ở lại ngủ đi.’



Ngụy Phương Thành mừng như điên, tay chân luống cuống, chờ Hoàng Chấn Dương tắm rửa xong , Ngụy Phương Thành đã nhanh nhanh chóng chóng nằm gọn ở trên giường. Tuy rằng đã nói là chỉ ngủ nhưng Ngụy Phương Thành cũng đã hơn một năm không gần nữ sắc, Hoàng Chấn Dương lại mặc áo ngủ nằm cạnh hắn, đáng lý mai phải đi làm sớm thì giờ nên ngủ sớm chút nhưng ngửi thấy mùi thơm cơ thể của Hoàng Chấn Dương khiến hắn không tài nào chợp mắt được.



Ngụy Phương Thành nín thở, không dám cử động, hắn sợ Hoàng Chấn Dương phát hiện ra ý nghĩ của hắn sẽ hành động như thế nào. Chắc sẽ ngay lập tức đuổi hắn ra khỏi nhà và không cho đến nữa.



Hoàng Chấn Dương trở mình, tay hắn khoác lên ngực Ngụy Phương Thành, hơi thở nóng ấm phả lên cằm Ngụy Phương Thành, làm cho phần hạ thân Ngụy Phương Thành càng cứng nhắc. Hắn không dám trở mình, chỉ có thể chăm chú nhìn đôi môi mọng đỏ của Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương lúc này lại khẽ mấp mái đôi môi, làm lộ ra màu đỏ tươi của vành môi dưới khiến Ngụy Phương Thành mê muội.



Ngụy Phương Thành nắm chặt bả vai Hoàng Chấn Dương, không thể nhẫn nại hôn lên đôi môi đó. Đầu lưỡi nhẹ nhàng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Hoàng Chấn Dương, sau đó quay sang nhắm nháp từ từ vành môi của Hoàng Chấn Dương. Cảm giác này làm cho thần kinh hắn điên đảo, thời gian trôi qua bao lâu rồi mà hắn vẫn không biết.



Hắn chỉ biết là bàn tay của mình đang cởi bỏ áo ngủ của Hoàng Chấn Dương, sau đó từ từ di chuyển môi xuống phần da thịt thơm tho ấy, mặt khác tay hắn đã nhanh chóng mò vào phía trong quần của Hoàng Chấn Dương tìm kiếm phần dục vọng của Hoàng Chấn Dương âu yếm. Hắn yên tâm phát hiện phần hạ thân của Hoàng Chấn Dương cũng đang ngạnh thẳng lên, giống như mong đợi chuyện này đã lâu.



Ngụy Phương Thành không kiên nhẫn lột sạch những gì còn vướng víu trên người Hoàng Chấn Dương, hắn nâng hai chân Hoàng Chấn Dương lên dùng tay xâm nhập vào mật động của Hoàng Chấn Dương âu yếm.



“Quang Vinh ah, có đau không? Tôi sẽ làm nhẹ nhàng thôi.” – Ngụy Phương Thành khàn giọng hỏi, không muốn mình quá vội vàng mà làm Hoàng Chấn Dương khó chịu.



Hoàng Chấn Dương thấp giọng rên nhẹ không trả lời. Ngón tay Ngụy Phương Thành lại từ từ tiến vào sâu bên trong xong lại rút ra, lập đi lập lại nhiều lần. Hoàng Chấn Dương bắt lấy tay hắn, thở nhẹ nói : “Đủ rồi, vào đi!”



Lời này giống như đang mời gọi , khiến Ngụy Phương Thành phát điên, nâng hai chân Hoàng Chấn Dương lên, hôn nhẹ vào chân hắn sao đó hét lớn bắt đầu xâm nhập vào.



Bên trong Hoàng Chấn Dương kẹp chặt phần hạ thân Ngụy Phương Thành, mỗi lần tiến ra tiến vào, phần mật động đó lại giãn lại co khiến Ngụy Phương Thành dâng trào khoái cảm. Hắn vặn vẹo thân người cố nén khoái cảm, còn Hoàng Chấn Dương bên dưới lập tức bắn ra phần dịch thể sung sướng, làm cho bên trong càng kẹp chặt lấy dục vọng Ngụy Phương Thành không buông.



Ngụy Phương Thành cúi xuống hôn lên đôi môi của Hoàng Chấn Dương một cách mãnh liệt, cuối cùng không kìm chế nổi nữa, hắn trào dâng khoái cảm bên trong Hoàng Chấn Dương, ngã xuống giường ôm chặt cơ thể Hoàng Chấn Dương vào lòng.



END 8.