Trẫm Muốn Rời Cung Trốn Đi!

Chương 5 : Hừ hừ hừ hừ hừ

Ngày đăng: 04:10 19/04/20


Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương



Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135



Phong cảnh Giang Nam đang vào thời kỳ đẹp nhất. Tháng ba sương khói, liễu rủ thướt tha, hoa xuân lay động trong làn gió, nước sông trong vắt thấy đáy, cá nhẹ bơi dưới thuyền.



Trong tình cảnh này, trẫm hẳn là phải làm một bài thơ.



Sao có thể không làm chứ.



Phó Trọng Lễ tên kia đi từ đầu kia thuyền tới, đứng bên người trẫm, bộ dáng nhẹ nhàng thanh thản nhìn cảnh sắc xung quang lại lộ ra hoài niệm.



"Kim Lăng tháng ba có nhiều cảnh trí, vi thần xuất thân Kim Lăng, bệ hạ nếu muốn du ngoạn một phen, vi thần xin được dẫn đường cho ngài?" Phó Trọng Lễ bày ra vẻ mặt đứng đắn đưa ra đề nghị đứng đắn.



Nhưng trẫm khẳng định hắn có mưu đồ khác.



"Hừ."



Trẫm có rất nhiều dẫn đường, mới không cần ngươi đảm đương.



Trẫm đã vào địa giới Giang Nam, phỏng chừng Hoài Nam vương đã sớm thu được tin tức. Đặc biệt là hồ ly thế tử nhà hắn, một bụng ý xấu. Trẫm nếu đến bái phỏng không biết hắn có thể nào sẽ nhân cơ hội đem trẫm giam giữ hay không.



Hẳn là không, hắn còn chưa chuẩn bị tốt chuyện tạo phản, còn có mấy năm đâu.



Trẫm yên lòng, cho đầu lĩnh ám vệ mang theo Thái tử cùng tiểu công chúa tự du ngoạn, trẫm muốn đi thị sát phủ Hoài Nam vương.
May mắn khu này tập trung toàn các nhà giàu có, không có nhiều người qua lại, bằng không với trận thế lớn như vậy, thân phận trẫm khẳng định sẽ bại lộ.



Một người trông có vẻ là quản gia đi lên hành lễ: "Tiên sinh thỉnh vào bên trong, hôm nay Vương gia chưa về phủ, thế tử đã chờ thật lâu."



Lão Vương gia trầm mê với ôn hương nhuyễn ngọc trong thuyền hoa trên sông Tần Hoài, trẫm cũng không trông cậy có thể gặp lão. Dù sao mấy năm nay lão cũng không quản chuyện, phỏng chừng cũng lười quản hoàng đế trẫm đây có tới hay không tới, sớm muộn đều là chết, huống chi thân phận Hoài Nam vương thế tử so với lão càng nặng, lão có tới hay không cũng không quan trọng.



Thân là một hoàng đế rộng lượng đầy săn sóc, trẫm tự nhiên sẽ không so đó này đó với lão.



"Thế tử của các ngươi đâu?" Trẫm kiêu căng hỏi.



Không ra nghênh đón trẫm, quả nhiên là ý đồ mưu phản.



"Thế tử chờ ở trong phòng, bệ hạ mời theo nô tài tới."



Đường có chút dài, hơn nữa còn lòng vòng. Giang Nam chính là không tốt ở điểm này, xây dựng tòa nhà mà cứ như mê cung, tuy rằng mỗi bước một cảnh đẹp nhưng khiến trẫm không nhớ được đường.



"Ngay tại phía trước." Tựa hồ nhìn ra trẫm mất kiên nhẫn, quản gia vội vàng nói, sau đó đẩy một cánh cửa mời trẫm vào.



Phía trong mơ hồ có bóng người đang đứng.



Gian nhà này giống như không phải đại sảnh đãi khách? Thế tử này thật quá phận, dám không để trẫm vào mắt như vậy.



Trẫm có chút không cao hứng, lần sau nhất định phải để Phó Trọng Lễ viết một thiên tấu chương dài vạn chữ mắng hắn một trận.



Bóng người đứng bên trong, phòng này trông giống như phòng ngủ của ai đó. Không biết thế tử muốn gặp trẫm trong phòng ngủ là ý gì.



Trẫm tiến lên hai bước, vòng qua bình phong, nhìn thấy một người mặc thanh y đưa lưng về phía trẫm đang sửa sang mực bút, cứ cảm thấy có chút quen mắt.



Người kia quay lại, trẫm liền choáng váng.



Gia hỏa này thế nào lớn lên lại giống Phó Trọng Lễ như hai giọt nước!