Trầm Nịch

Chương 102 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Đứng ở chỗ cao nhất trong hoàng cung, Tần Ca nhìn ra nơi phương xa tại cửa thành. Tuy rằng từ nơi này cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng kể từ khi Tần Ca nhận được tin tức Ngũ Tử Ngang đã khởi hành hồi kinh thì mỗi ngày hắn sẽ đứng ở nơi này một canh giờ, chờ thân ảnh mà hắn vô cùng nhớ nhung xuất hiện.



“Hoàng Thượng, Thái sư đến.” Ôn Quế ở đằng sau bẩm báo. Tần Ca thu hồi ánh mắt rồi chậm rãi xoay người. Tháng chín cuối thu, cái nắng ở kinh thành vẫn chói chang như cũ, nhưng Tần Ca giống như đang đắm chìm trong gió xuân, tâm tình đặc biệt vui sướng, nét mặt không không hề khó chịu vì thời tiết oi bức.



“Lão thần khấu kiến Hoàng Thượng.”



“Lão Thái sư miễn lễ.”



Tần Ca cất bước, Lâm Giáp lập tức theo sau. Đi được vài bước, Tần Ca chậm rãi nói, “Thái sư, hôm nay trẫm tìm ngươi đến là có chuyện muốn thương lượng với Thái sư.”



“Lão thần sợ hãi, Hoàng Thượng có việc gì cứ phân phó lão thần là được.”



Tần Ca hơi xoay người lại rồi nhìn Lâm Giáp, “Vịnh Xuân yến năm trước và năm nay Lương Vương đều không ở kinh thành, toàn phải dựa vào một mình Thái sư làm lụng vất vả, mỗi khi nghĩ đến thì trẫm liền cảm thấy băn khoăn. Lúc trước thân thể của lão Thái sư không khỏe, hiện tại tuy rằng rất tốt nhưng trẫm vẫn lo lắng, trẫm muốn mời lão Thái sư đến Thiên Ngự ôn trì một chuyến, mang theo phu nhân cùng gia quyến đến đó để điều dưỡng, thuận tiện cùng người thân đoàn viên.”



Lâm Giáp nghe xong thì lập tức nói, “Được Hoàng Thượng ưu ái, lão thần cảm thấy hổ thẹn, lão thần tuyệt đối không thể nhận, những gì lão thần làm là bổn phận của lão thần, không dám tranh công.”



Tần Ca xoay người rồi cầm tay Lâm Giáp, “Lão Thái sư, mấy năm nay ngươi vất vả, trẫm lo lắng a. Trẫm còn cần lão Thái sư phụ tá, trẫm sợ làm cho ngươi mệt mỏi. Lão Thái sư, ngươi đừng từ chối, cứ đi đi.”



Lúc này hốc mắt của Lâm Giáp đã ươn ướt, hắn cầm chặt tay của Hoàng Thượng, cảm động nói không nên lời. Trên tay của Tần Ca dùng sức, thấp giọng nói, “Trẫm để cho ngươi đi tĩnh dưỡng không chỉ đơn giản là vì thân mình của ngươi, có một số việc ngươi không ở kinh thành thì trẫm mới có thể hoàn thành.”




Tần Ca nhắm mắt, giọng nói khàn khàn mang theo sự mệt mỏi, “Hà Hoan dạo này đang làm gì? Vì sao hai ngày nay trẫm không hề nhìn thấy hắn?”



Trên mặt của Thân Mộc lộ ra nụ cười tươi tắn, “Vương gia bảo là mấy ngày nay đi gặp mỹ nử tỷ tỷ.” Hà Hoan sau khi hạ thánh chỉ để Phượng Minh quy thuận Đại Đông thì liền trở thành Vương gia thứ hai của Đại Đông – Minh Vương, bất quá vẫn ngụ tại trong cung. Tần Ca vốn muốn hắn ra ngoài lập phủ, nhưng hắn nhất định không muốn, Tần Ca cũng không miễn cưỡng hắn, vì vậy cứ thuận theo ý hắn.



Tần Ca nhíu mi lại rồi mở mắt ra, “Là ai?”



Thân Mộc cẩn thận nhìn lên, “Dạ….là công chúa điện hạ.”



Tần Ca sửng sốt, trong mắt hiện lên sự sủng nịch bất đắc dĩ, “Hắn lại chạy đến Cẩm Đà tự?”



Thấy Hoàng Thượng không tức giận, Thân Mộc vừa cười vừa nói, “Linh vị của bệ hạ vẫn thờ cúng tại nơi đó, Vương gia đi lại nhiều lần, cũng có giao tình không ít với công chúa điện hạ. Vương gia nói Ngũ đại nhân gần đây bề bộn nhiều việc nên không thường xuyên đến đó, vì vậy dạo này hắn hay cùng công chúa điện hạ trò chuyện. Là lỗi của nô tài, nô tài đã quên bẩm báo với Hoàng Thượng.”



Tần Ca thản nhiên nói, “Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi, bất quá việc học hành cũng không thể chểnh mảng. Chờ đến khi hắn quay lại thì ngươi nói với hắn, ngày mai trẫm muốn kiểm tra bài của hắn, làm không tốt thì trẫm sẽ phạt.”



Thân Mộc nhịn cười mà nói, “Dạ, nô tài sẽ phái người báo với Vương gia.” Nghĩ đến Vương gia sau khi biết được thì sẽ có phản ứng như thế nào, Thân Mộc liền nhịn không được mà bật cười. Hoàng Thượng thật sự yêu thương Vương gia, xem Vương gia là người thân, bệ hạ dưới suối vàng có biết được thì ắt hẳn cũng sẽ yên lòng.



Lúc này Thủ bị kinh thành Quan Độ đang đứng trên tường thành mà nhíu chặt hàng lông mày, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hắn đang nghiến răng nghiến lợi, “Cái tên tiểu tử kia, vì sao cứ chọn ngay lúc lão tử đang ngủ mà quay về?!”