Trầm Nịch

Chương 108 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Mùng một tháng hai, sứ đoàn đi sứ Đột Quyết ly khai kinh thành trong cơn gió lạnh cuối năm. Điều động năm ngàn quân cận vệ hộ vệ sứ đoàn, mang theo mấy chục xe vật phẩm chậm rãi ra khỏi cửa thành. Trong Cẩm Đà tự, một người đứng ở trong vườn yên lặng nhìn chăm chú phương hướng ly khai của sứ đoàn, lặng lẽ thở dài. Mà lúc này Ngũ Tử Ngang lại một bụng ủy khuất mà ôm Tần Ca làm nũng, thiếu điều đã lăn qua lộn lại dưới đất.



“Vì sao không cho ta đi? Sau khi ta trở lại kinh thành thì ta cũng chưa có cơ hội đi tế xuân hằng năm với ngươi, lúc trước là ta không ở kinh thành, năm nay ta thật vất vả mới được ở đây, vì sao ngươi lại không cho ta đi theo? Tần Ca, ta muốn đi với ngươi.”



Tần Ca thản nhiên trừng mắt liếc nhìn Ngũ Tử Ngang một cái rồi hỏi, “Ngươi đi theo ta còn kinh thành thì sao? Ai quản việc triều chính? Chẳng lẽ còn muốn ta thỉnh Thái sư hay sao? Là ai nói chính mình phải trở thành quyền thần dưới một người trên vạn người trong vòng ba năm? Đã qua ba năm rồi.”



Nói mấy câu liền dễ dàng đem Ngũ Tử Ngang đặt xuống dưới Ngũ Hành sơn, hắn lập tức ngoan ngoãn gật đầu, không dám lộ ra nửa điểm bất mãn, “Ngươi cứ yên tâm mà đi, không cần lo lắng việc kinh thành. Nếu không thì ngươi cứ dẫn Thái sư đi theo, miễn cho hắn không tin tưởng ta.” Ngũ Tử Ngang chột dạ a, lúc trước hắn dõng dạc tuyên bố nội trong ba năm sẽ nắm giữ triều chính, nhưng lúc này đã sắp bốn năm, tuy quyền hành của hắn hiện tại rất cao, nhưng cách với địa vị quyền thần trong lòng của hắn còn rất xa. fynnz.wordpress.com



Thấy Ngũ Tử Ngang không còn bám vào người nữa, Tần Ca liền công đạo hắn một phen, sau đó truyền các đại thần Nội Các để tiếp tục dặn dò. Bất quá vì để Ngũ Tử Ngang thoải mái ở kinh thành nên Tần Ca lệnh Lâm Giáp cùng đi tế xuân với hắn. Mùng mười tháng hai, khi trời tờ mờ sáng thì Ngũ Tử Ngang liền thức dậy từ trên long sàng của Hoàng Thượng, lén lút xuất cung. Sau khi dùng tảo thiện, Ngũ Tử Ngang cùng các vị quan viên cung tiễn Hoàng Thượng xuất cung. Nhìn dung nhan mệt mỏi của Hoàng Thượng, mọi người chỉ nghĩ thân mình của Hoàng Thượng vẫn chưa khỏe.



……….



Trong quân doanh của thủ vệ kinh thành, Ngũ Tử Ngang rốt cục nhàn rỗi cùng Quan Độ cụng ly, ăn lạc rang, rất thích ý. Cho đến khi chín muồi, Quan Độ tiến đến trước mặt của Ngũ Tử Ngang mà hỏi một cách thần bí, “Ai, chẳng lẽ ngươi bên ngoài dưỡng nữ nhân khác a? Nếu không vì sao lại luôn bí mật hồi kinh mà không về phủ, lại càng không gặp mặt bất kỳ ai?” Nói xong, hắn còn ám muội cho Ngũ Tử Ngang một quyền, “Coi trọng quả phụ nhà ai? Bằng không vì sao lại không dám mang về? Lão thái thái và Vương phi chẳng phải còn đang bận rộn nạp thiếp cho ngươi hay sao?”



Ngũ Tử Ngang tức giận trừng mắt liếc nhìn Quan Độ một cái, đấm cho hắn một quyền thật mạnh, “Nói bừa cái gì vậy! Quả phụ nào ở đây.”



Quan Độ xoa bả vai bị đau của mình rồi nhe răng nói, “Không phải quả phụ thì ngươi trốn cái gì? Mỗi lần thấy ngươi đều là bộ dáng nơm nớp lo lắng như vậy, nếu không phải giấu diếm người bên ngoài thì ta không tin đâu!”



Ngũ Tử Ngang hừ lạnh, “Ta giấu người thì sao? Người mà ta giấu là giai nhân thiên hạ vô song. Ngươi dám nói người nọ là quả phụ thì không phải đáng bị đánh hay sao?”



“Thật sự?” Cả người của Quan Độ giống như nhặt được đĩnh vàng, vô cùng kích động, “Nhà ai? Ta đã thấy hay chưa?”



Ngũ Tử Ngang đẩy hắn ra, vẻ mặt si mê mà nói, “Ta đã nói là giai nhân, ngươi làm sao mà gặp được? Muốn nói trong thiên hạ này thì cũng không có ai có thể so sánh được với người nọ của ta. Quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả mỹ mạo của người kia.”



“Nhà ai? Nhà ai?” Toàn bộ hứng thú của Quan Độ đều bị kéo lên cao trào.




Ôn Quế gật đầu, mang theo nỗi lòng mất mát cùng Khổng Tắc Huy ly khai.



Phía sau rèm cửa trong tẩm cung, Diêm Nhật nhìn hai người đi xa, lúc này mới quay về phòng ngủ. Dâng lên dược hoàn mà mỗi ngày Hoàng Thượng phải uống, sau đó hắn thản nhiên hỏi, “Hoàng Thượng, ngài không tính nói cho Ôn công công hay sao?”



Tần Ca giương mắt, “Xảy ra chuyện gì?”



Diêm Nhật cúi đầu trả lời, “Nhìn bộ dáng của Ôn công công rất khổ sở, đã nhiều ngày Hoàng Thượng không để cho Ôn công công hầu hạ.”



Tần Ca nuốt một viên dược hoàn, thản nhiên nói, “Bây giờ vẫn chưa đến lúc. Với tính tình của hắn, nếu trẫm nói thật cho hắn biết thì hắn cho dù có bị trẫm chém đầu cũng sẽ đi nói với Lương Vương. Trẫm đã có tính toán, ngươi không cần lắm miệng.”



“Nô tài biết, nô tài chỉ thấy Ôn công công như vậy thì quả thật không đành lòng.”



Tần Ca không tiếp tục lên tiếng, uống thuốc xong thì hắn liền nằm xuống.



Diêm Nhật bỏ thêm vài cục than vào trong lò sưởi, nhìn sắc mặt tương đối tái nhợt của Hoàng Thượng, hắn lặng lẽ hướng lên trời mà cầu nguyện, cầu lão thiên gia mau cho Hoàng Thượng một nhi tử.



………..



Hai mươi tám tháng hai, Tần Ca từ Thiên Ngự sơn trở lại kinh thành, trong lúc này bụng của hắn vẫn chưa có tin tức. Mùng bốn tháng ba, Tần Ca về đến kinh thành. Bất quá hắn vẫn không thu hồi quyền lực trong tay Ngũ Tử Ngang, mà vẫn viện cớ thân mình không khỏe để cho Ngũ Tử Ngang thống lĩnh Nội Các, chấp chưởng triều chính. Đối với chuyện này, người không tán thành chỉ dám âm thầm lắc đầu, nhưng không ai dám lời ra tiếng vào, sợ rơi vào kết cục giống như Trần Hí Ngôn. Thái độ của bá quan làm cho Lâm Giáp cực kỳ lo lắng, hắn cả đêm dâng sớ cho Tần Ca, khẩn cầu Tần Ca mau chóng thu hồi quyền lực của Ngũ Tử Ngang để ngừa hắn kiêu ngạo mà nguy ngập cho triều cương, đến lúc đó sẽ áp chế không kịp. Ngày hôm sau Tần Ca hạ chỉ lệnh cho Lâm Giáp vào Nội Các cùng Ngũ Tử Ngang thống lĩnh Nội Các, thay mặt thiên tử chấp chương triều chính.



Lâm Giáp cũng hiểu rõ bản thân mình không thể không nể mặt Hoàng Thượng, sáng sớm hôm sau, hắn sầm mặt tiến vào Kỳ Lân Các của Nội Các. Ngũ Tử Ngang ngoại trừ cười khổ vẫn chỉ là cười khổ.



…………..