Trầm Nịch
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:40 18/04/20
Hừng đông, Tần Ca chợp mắt trên giường sưởi sau khi ăn qua loa vài thứ, rồi lệnh cho Ôn Quế thay hắn mặc vào Long bào để thượng triều. Khi Ôn Quế vô tình nhìn thấy vết máu trên ngón trỏ của Hoàng Thượng thì lập tức giật mình. Tần Ca thu tay vào y mệ, “Tiếp tục.”
Bị ngữ thanh lạnh như băng của Hoàng Thượng gây khiếp sợ, Ôn Quế không dám nhiều lời, nhanh tay mặc y phục vào cho Hoàng Thượng, chải tóc rồi đội vào đế quan. Sau khi chỉnh trang ổn thỏa, hắn nghe thấy Hoàng Thượng lên tiếng, “Không được nói lung tung.” (đế quan = vương miện của hoàng đế)
“Dạ.”
Khom người đi theo Hoàng Thượng ra khỏi Đông Noãn Các, Ôn Quế lo lắng ngắm trộm Hoàng Thượng ở phía trước, sắc mặt của Hoàng Thượng thật sự tái nhợt, ngữ thanh hơi khàn, chẳng lẽ giữa Hoàng Thượng và Lương Vương đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Tinh thần bất định, Ôn Quế đi theo Hoàng Thượng vào điện Tiếu Thái, nhanh chóng thu lại tâm tư, hắn giương giọng hô to, “Hoàng Thượng giá lâm—–”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—–”
Ngồi xuống Long ỷ, Tần Ca chịu đựng cổ họng đau đớn, “Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng–”
Tần Ca lướt nhìn chúng quần thần ở phía dưới một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hộ Bộ Thượng Thư Liễu Nhiễm một chút, làm cho đối phương sợ tới mức phải rùng mình. Cười lạnh một tiếng, Tần Ca liếc mắt nhìn Ôn Quế. Ôn Quế lập tức hô lên, “Có việc bẩm tấu ——Vô sự bãi triều—–”
“Hoàng Thượng, thần có bản tấu chương.”
Hướng Nghị Viện Tham Viện – Khấu Dư bước ra khỏi hàng, “Đô Sát Viện, Tả Ngự Sử Phí Khuông, Đình Úy Bạch Lộc Niên chưa thượng tấu, tự mình trảm quyết Tri phủ Giang Kỳ và Mẫn Văn, xem mệnh quan triều đình như trò đùa, thần thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ bãi chức của Phí Khuông và Bạch Lộc Niên, lệnh hai người bọn họ hồi kinh chịu thẩm tra.” Lại Bộ Thượng Thư, Thị Lang, Hành Chính Viện Tham Thị Lang, bốn năm vị đại thần đều bước ra khỏi hàng, thỉnh cầu Hoàng Thượng giáng tội Phí Khuông và Bạch Lộc Niên. (=.= mấy chức quan thật là…)
Xu Mật Viện Tham Viện Tiếu Thọ cùng Nội Các Đại Học Sĩ Phiền Tử lại bất đồng ý kiến với mọi người, “Hoàng Thượng! Nạn tuyết nghiêm trọng, Giang Kỳ và Mẫn Văn không lo lắng cho sinh tử của dân chúng, cùng gian thương cấu kết, tùy ý nâng giá lương thảo, bỏ túi ngân lượng của triều đình dùng cho việc cứu tế. Phí đại nhân và Bạch đại nhân phụng mệnh Hoàng Thượng đi điều tra việc cứu tế, trảm quyết Giang Kỳ và Mẫn Văn trước công chúng, việc này đã bình ổn không ít lời kêu ca. Tuy rằng hành động tự tiện chưa thượng tấu, nhưng cũng đã nâng cao uy nghiêm của Hoàng Thượng, uy nghiêm của triều đình, thỉnh Hoàng Thượng miễn tội cho hai người bọn họ.”
“Hoàng Thượng, Giang Kỳ và Mẫn Văn tội đáng chết, nhưng hai người bọn họ là quan ngũ phẩm, phải bẩm báo triều đình thì mới có thể định tội. Phí Khuông và Bạch Lộc Niên trước tiên phải bẩm báo về triều đình, sau đó Đô Sát Viện cùng Hình Bộ thượng tấu lên Hoàng Thượng thì mới có thể trừng phạt. Hai người bọn họ xem mệnh quan triều đình như trò đùa, xem luật pháp triều đình không ra gì, nếu không phạt thì sau này chẳng phải bọn họ sẽ viện cớ tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng mà hạ sát đại thần hay sao.”
“Hoàng Thượng….”
Hai bên quần thần không ai nghe ai, những người khác yên lặng, chờ xem tâm tư của Hoàng Thượng. Lạnh lùng nhìn đám quan viên mà triều đình đã nuôi dưỡng, Tần Ca thản nhiên uống trà, mãi cho đến tách trà thứ ba, phía dưới cũng đã tranh chấp xong.
“Việc này phải thỉnh Hoàng Thượng định đoạt.”
Buông tách trà xuống, Tần Ca lạnh lùng nói, “Mỗi lần có thiên tai, các nơi đều có quan viên bỏ mặc sinh tử của dân chúng, thừa dịp thiên tai mà vơ vét của cải. Trẫm phái Phí Khuông và Bạch Lộc Niên điều tra việc cứu tế, trước khi đi thì trẫm đã ban cho bọn họ Thượng phương bảo kiếm. Một khi phát hiện kẻ nào phạm tội ác tày trời, không cần báo với trẫm, hai người bọn họ có thể trực tiếp xử trí.”
Lời này vừa nói ra thì cả triều đình đều im lặng, các đại thần cực lực yêu cầu trừng phạt Phí Khuông và Bạch lộc Niên đều tái mặt, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
“Đám quan viên không lo cho dân chúng của trẫm, không lo cho thiên hạ của trẫm, tùy ý vơ vét của cải chỉ vì tư lợi, trẫm lưu hắn để làm cái gì? Bất quá trong mắt trẫm, Phí Khuông và Bạch Lộc Niên vẫn làm chưa đủ tốt.” Ngay khi có người đang mừng thầm thì Tần Ca chỉ nói một cách lạnh nhạt, “Nếu để cho trẫm biết trước, trẫm sẽ hạ chỉ lột da hắn, nghiền nát xương hắn, đem toàn bộ tam tộc giáng xuống làm nô dịch.”
“Hoàng Thượng bớt giận—-” Tất cả đại thần đồng loạt quỳ xuống. (xui cho mấy em gặp phải ổ kiến lửa)
“Cổ Khang Ất.”
Lại Bộ Thượng Thư vừa rồi hạch tội Phí Khuông và Bạch Lộc Niên nơm nớp lo sợ quỳ xuống phía trước, “Dạ, có thần.”
“Hoàng Thượng!”
Tần Ca không nhìn hắn.
“Hoàng Thượng có gì bực tức thì cứ xả lên người thần, tại sao ngài lại có thể lấy bản thân của mình ra làm trò đùa!” Ngũ Tử Ngang bước sang trái một chút, làm cho Hoàng Thượng nhìn hắn.
Tần Ca lạnh lùng liếc hắn một cái, “Trẫm tức cái gì?”
Ngũ Tử Ngang chán nản, “Hoàng Thượng nghĩ rằng thần nhìn không ra hay sao? Tối hôm qua Hoàng Thượng không đến Nhân Tâm Đường.”
Tần Ca chấn động trong lòng, chẳng lẽ mỗi đêm hắn đều phải đến Nhân Tâm Đường hay sao? Tử Ngang cũng không phải sủng phi của hắn, “Ngươi ở Nhân Tâm Đường tự kiểm điểm, chẳng lẽ mỗi đêm trẫm đều phải đến?”
“Hoàng Thượng đang giận thần phải không?” Ngũ Tử Ngang lại hướng sang phải một bước, không cho Hoàng Thượng né tránh mình, “Tối qua sau khi Hoàng Thượng nói những lời đó với thần, buổi tối không chỉ không đến, mà ngón tay còn bị thương, chẳng lẽ không phải đang giận thần hay sao?”
Tần Ca lại quay đầu, không nhìn hắn. Đây chẳng phải rõ ràng là đang tức giận mình hay sao? Ngũ Tử Ngang lại đi đến trước mặt Tần Ca, “Hoàng Thượng, đối với thần mà nói, cho dù là người nhà cũng không quan trọng bằng Hoàng Thượng. Thần chỉ là thú thê, nhưng chuyện của Hoàng Thượng vẫn là quan trọng nhất. Thần thành thân với Liễu Song, thứ nhất là không muốn phụ lòng nàng nhiều năm chờ đợi như thế, thứ hai là vì lưu lại hương khói cho Ngũ gia. Nhưng nếu Hoàng Thượng không muốn thì thần sẽ không thú.”
Tần Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, tim đập kịch liệt, “Nếu trẫm không muốn ngươi thành thân thì ngươi sẽ không thành thân?” Hắn hỏi một cách thẳng thắn.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, hạ thấp ngữ điệu, “Hoàng Thượng không muốn thần thành thân thì thần sẽ không thành thân. Thần rất muốn hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, không muốn bất hòa với Hoàng Thượng.”
Đáng giá, nghe Tử Ngang nói như thế, thật đáng giá cho nỗi khổ tương tư nói không nên lời của mình. Hắn làm sao có thể quên việc hương khói? Hoàn toàn không thể chạm vào nữ tử, cả đời này hắn nhất định không có người nối dõi, hắn cũng không thể vì người này mà sinh con nối dõi. Tâm tư khẽ chuyển biến, Tần Ca nói, “Trẫm không phải không cho ngươi thành thân, bất quá nhi tử đầu tiên của ngươi phải đưa vào cung. Nếu khi đó trẫm có hoàng tử thì sẽ cho hắn làm thị độc của hoàng tử, nếu trẫm khi đó chưa có hoàng tử thì ngươi để cho hắn vào cung với trẫm.” Có huyết mạch của người này, cho dù là do nữ tử khác sinh ra, hắn cũng có thể lừa chính mình là hắn làm cho người này sinh con.
Ngũ Tử Ngang không trả lời ngay lập tức, mà lại trầm tư một hồi rồi mới nói, “Nếu Hoàng Thượng có thể đáp ứng với thần là sau này không lấy bản thân mình ra làm trò đùa thì thần sẽ đồng ý.”
Tần Ca giả vờ cả giận, “Ngươi lại dám ra điều kiện với trẫm.”
Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Ai bảo Hoàng Thượng luôn làm cho thần lo lắng.”
Liếc mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, “Được rồi, trẫm đáp ứng.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Như vậy thì thần sẽ đem nhi tử đầu tiên vào cung cho Hoàng Thượng.”
Nhi tử của Tử Ngang….bàn tay bên trong y mệ của Tần Ca vô thức sờ vào bụng của mình, nhưng mà người khác sinh thì vẫn không bằng chính mình sinh….Vì sao hắn lại là nam tử….
_________________
Dont worry about anything
Just do what you love and you believe its true
Hey, BEST FRIEND, Im waiting for you!!