Trầm Nịch

Chương 112 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


gũ Tử Ngang bị bắt không chỉ làm rối loạn triều đình mà cũng rối loạn cả Diêm La Điện. Mà càng khiến mọi người kinh ngạc là ngày hôm sau Tần Ca phái người đón công chúa Việt Lạc Vân Tú đã bị hắn lạnh nhạt bốn năm nay, hơn nữa đương thiên còn sắc phong cho Việt Lặc Vân Tú trở thành Giai quý phi được vào ở Đàn Hương cung – tẩm cung của chính cung nương nương ở các triều đại. Ngay cả Lâm Giáp cũng bị cả kinh đến mức râu tóc đều phi thiên, lão lệ tuôn trào: Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu nạp phi!



Đối mặt với thế cục biến đổi trong cung, Hà Hoan cho dù vô cùng bất an và lo sợ nhưng cũng không dám đi tìm Hoàng đế ca ca ngay lúc này. Trong cung của Hoàng đế ca ca có rất nhiều thị vệ canh gác, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Hắn lén lút hỏi Thân Mộc, Thân Mộc chỉ đáp lại hắn bằng cái lắc đầu, muốn hắn đừng động vào Hoàng Thượng vào lúc này.



“Diêm Hoán, ngươi đừng đi! Hoàng đế ca ca đang nổi nóng, ngươi sẽ bị Hoàng đế ca ca bắt giam!” Ôm chặt lấy Diêm Hoán đang muốn đi tìm Hoàng Thượng để cầu tình cho Ngũ Tử Ngang, Hà Hoan vội vàng hô lên.



“Vương gia bị oan! Vương gia đã cứu mạng ta, cho dù có mất mạng thì ta cũng muốn cứu Vương gia!” Diêm Hoán dùng sức mở ra vòng tay của Hà Hoan. Sau khi biết Vương gia bị bắt, hắn lập tức gửi mật tín cho Khổng Tắc Huy đang ở xa kinh thành, bảo đối phương nhanh chóng hồi kinh.



Đôi mắt to tròn của Hà Hoan đỏ ửng, hắn dùng hết thảy khí lực không cho Diêm Hoán tránh ra, “Ngươi chết thì ta bầu bạn với ai?”



Diêm Hoán ngừng giãy dụa.



Hà Hoan khóc, “Buổi tối không có ai cùng ngủ với ta, không ai bảo hộ ta, không ai nghe ta nói….Khi ta nhớ Phụ Vương cũng không có ai an ủi ta….Ta không cho ngươi đi, không cho ngươi đi.”



Diêm Hoán nhắm mắt lại, cắn chặt răng rồi mới mở mắt ra, giọng nói khàn khàn, “Điện hạ, Vương gia có ơn đối với ta, hiện tại Vương gia gặp nạn, ta không thể không để ý.” fynnz.wordpress.com



Hà Hoan mạnh mẽ lắc đầu ở sau lưng Diêm Hoán, “Hoàng đế ca ca đang nổi giận, hiện tại ngươi đi thì chỉ có chết. Ta đáp ứng với ngươi, đáp ứng với ngươi chờ đến khi Hoàng đế ca ca nguôi giận thì ta sẽ đi cầu tình cho Lương Vương đại ca. Diêm Hoán, Phụ Vương mất, nếu ngay cả ngươi cũng bỏ lại ta thì ta sẽ khóc đến chết mất.”



Hốc mắt của Diêm Hoán cũng ửng đỏ.



“Hoàng đế ca ca sẽ không giết Lương Vương đại ca, người mà Hoàng đế ca ca thích chính là Lương Vương đại ca, nhất định trong đó có hiểu lầm!” Hà Hoan trong lúc sợ hãi đã bất tri bất giác để lộ bí mật đối với Diêm Hoán. Diêm Hoán sửng sốt, bàn tay đang vùng vẫy khỏi Hà Hoan cũng buông lỏng ra.



Hà Hoan không phát hiện mà chỉ tiếp tục vừa khóc vừa nói, “Việc này đều do Liễu gia làm, Lương Vương đại ca bị oan, Hoàng đế ca ca nhất định cũng biết. Chẳng qua Hoàng đế ca ca là Hoàng đế, cho nên hắn mới tạm giam Lương Vương đại ca. Diêm Hoán, ngươi tin ta có được hay không? Ta đáp ứng với ngươi nhất định làm cho Hoàng đế ca ca nguôi giận.”



Diêm Hoán buông tay xuống, “Hảo, ta nghe lời ngươi.” Hoàng Thượng thích Vương gia?



Hà Hoan vẫn không buông tay mà chỉ càng ôm chặt Diêm Hoán rồi nói, “Mấy ngày nay ngươi cứ nhẫn nại một chút, chờ Hoàng đế ca ca nguôi giận thì ta sẽ đi tìm Hoàng đế ca ca.”



“Hảo.”



Diêm Hoán cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm chặt trên thắt lưng của mình, hai bàn tay lồng vào nhau, ánh mắt của hắn trở nên âm trầm, “Ngươi buông ra đi, ta không đi là được rồi.”
Ngũ Tử Ngang thận trọng nói, “Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù ta bị biếm làm thứ dân thì bọn họ vẫn tin tưởng trên tay của ta nhất định có thế lực, sẽ có người nhân cơ hội mượn sức ta, hoặc là nhổ cỏ tận gốc.”



“Ta muốn ngươi đi Nữ Trinh là lập công chuộc tội.”



“Cho nên ta còn có một cơ hội để trở lại làm Vương.”



“Khả năng bọn họ mượn sức ngươi rất lớn. Ta không tin Việt Lặc Sở không có dã tâm, hắn và ngươi sẽ liên thủ để cướp lấy Đại Đông, chuyện này cũng không phải không có khả năng.”



“Đừng nói là Việt Lặc Sở, có lẽ còn dụ ra những con cá lớn khác.”



“Tỷ như bọn thích khách đã từng ám sát ta?”



Hai người bàn đến bàn lui, rốt cục Ngũ Tử Ngang cười khổ rồi khẽ hôn Tần Ca, “Ngươi tốt xấu gì cũng nên báo trước với ta một tiếng, ta còn tưởng là ta lại làm chuyện gì chọc ngươi mất hứng.”



Tần Ca mặc kệ bàn tay của Ngũ Tử Ngang đang làm càn trên người hắn, hắn chỉ giải thích, “Muốn giấu diếm mọi người thì phải giấu ngươi trước. Để cho Thái sư nhìn ra manh mối thì sẽ hỏng chuyện. Hiện tại thanh danh của ngươi quá lớn, nhân cơ hội làm chậm lại cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nếu ngươi có thể thu phục Nữ Trinh quốc, cho dù là Thái sư thì cũng không thể nói gì hơn. Ta tính sau khi ngươi quay về từ Nữ Trinh thì sẽ phong ngươi làm nhiếp chính Vương.” Đến lúc đó Ngũ Tử Ngang chân chính trở thành quyền thần, ngang vai ngang vế với hắn.



Trong lòng của Ngũ Tử Ngang phát run, người này luôn lo lắng cho hắn. Cởi bỏ y khấu của Tần Ca, hắn giả vờ hỏi một cách nguy hiểm, “Vì sao ta cảm thấy ngươi đang cố ý làm ta sợ?”



“Đúng thì thế nào?” Tần Ca thoát hạ đai lưng của Ngũ Tử Ngang.



“Không sao cả.” Đẩy ngã.



“Nhẹ một chút, thân mình của ta vẫn chưa khỏe.” Dung túng.



“Chuyện của Việt Lặc Vân Tú là sao?”



“Làm xong nói sau.”



“A….”