Trầm Nịch
Chương 121 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Lần này Việt Lặc Da tức anh ách một bụng, kéo Ngũ Tử Ngang đi săn thú, thứ nhất là phát hỏa, thứ hai là tìm người để kể khổ. Việt Lặc Da nghĩ không thông, chẳng qua hắn chỉ uống rượu rồi đi nhầm chỗ, Vương huynh có cần thiết tuyệt tình như vậy hay không? Nói hắn chạm vào quận chúa, hắn say bí tỉ thì làm sao còn nhớ rõ. Cho dù hắn không đúng nhưng nữ nhân có thể so với huynh đệ hay sao? Hắn luôn trung thành tận tâm với Vương huynh, giúp người nọ diệt trừ bao nhiêu kẻ đối lập, vậy mà đánh không lại một nữ nhân. Hai thuộc hạ của mình chết oan, Vương huynh lại không vừa mắt với hắn, cứ chờ cơ hội để giáo huấn hắn, cơn tức này đặt ở trong lòng thât sự làm cho hắn muốn giết người.
Những động vật trong khu vực săn bắn bị chó săn truy đuổi mà lẩn trốn khắp nơi, đã săn bắn ba ngày mà Việt Lặc Da vẫn chưa nguôi giận, hắn dẫn theo nhân mã tiếp tục chạy sâu vào trong cánh rừng. Ngũ Tử Ngang rất kiên nhẫn nghe Việt Lặc Da phát tiết bất mãn với hắn, hắn không săn thú mà chỉ nhường con mồi cho Việt Lặc Da đang cấp bách cần phải hả giận, khi cần thì giúp Việt Lặc Da bắn ra một mũi tên. Sự quan tâm và ôn hòa của hắn là điểm mà Việt Lặc Da thích nhất, lần trước đi sứ ở Đại Đông thì Việt Lặc Da đã cảm thấy Ngũ Tử Ngang là người có thể đặt mối quan hệ thâm giao. Hiện tại hai người đã kết nghĩa huynh đệ thì hắn thật sự cảm thấy như thế.
Phát tiết sắp xong, Việt Lặc Da ghì cương ngựa chậm lại, hắn nói với người bên cạnh, “Tử Ngang đại ca, mấy ngày trước có phải Vương huynh ở trước mặt ngươi nói xấu ta hay không?”
Ngũ Tử Ngang hơi dừng lại một chút, vừa cười vừa nói, “Vương làm sao lại ở trước mặt ta mà nói xấu Đại quân, người mà Vương coi trọng nhất là Đại quân, chuyện này bất quá chỉ là hiểu lầm, mấy ngày nữa Vương nghĩ thông suốt thì sẽ không sao.”
“Chậc” Việt Lặc Da lộ ra vẻ mặt chê cười mà nói, “Hiểu lầm? Rõ ràng là hắn thấy ta không vừa mắt, nhân lúc có cơ hội.”
Ngũ Tử Ngang vừa rồi hơi dừng lại một chút nhưng lại khiến Việt Lặc Da nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang không muốn hắn khổ sở, đang an ủi hắn.
Ngũ Tử Ngang lập tức nói, “Huynh đệ làm sao mà có thâm thù đại hận? Vương giết hai thuộc hạ thân tín của Đại quân là vì nổi nóng, Đại quân cũng không nên đặt trong lòng. Mấy ngày nay Đại quân đã bắt được nhiều con mồi như vậy, khi trở về thì tự mình đưa cho Vương đi, nói vài câu lời ngon tiếng ngọt với Vương, uống vài ly rượu thì tuyệt đối sẽ ổn thỏa. Vương là Quân Vương, cho dù có đôi khi sai lầm nhưng là thần tử thì cũng phải nể mặt hắn, không thể để cho hắn mất thể diện. Lần này ngươi đối đầu với Vương, không nể mặt Vương, như vậy chẳng phải càng lúc càng cương với Vương hay sao? Ngươi là thân đệ của Vương, nhưng ngươi cũng là thần tử của Vương.”
Nghe Ngũ Tử Ngang nói như thế, Việt Lặc Da suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ là có đạo lý. Hắn vừa cười vừa nói, “Nghe huynh nói thì đệ ngẫm lại cũng thấy chính mình quả thật có chỗ không đúng. Sau khi trở về thì ta sẽ tự đem mấy con mồi tiến cung cùng Vương huynh uống một chút rượu, hảo hảo nhận lỗi với hắn.”
“Ha ha, như thế mới đúng chứ.”
Trong lòng của Việt Lặc Da thoải mái không ít, hắn quất roi vào mông ngựa hai cái rồi hô to, “Tử Ngang ca, chúng ta tiếp tục! Ngươi cũng đừng nhường ta nữa, hai ta tỷ thí một trận, ai thua thì sẽ bị phạt rượu.”
“Ha ha, tỷ thí thì tỷ thí, vi huynh cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.”
“Ha ha, đệ đi trước đây!”
“Chậm một chút!”
Hai người một trước một sau nhanh chóng giục ngựa chạy vào bên trong cánh rừng, thị vệ của Việt Lặc Da lập tức bám sát theo sau hai người. Tiếng vó ngựa dần dần đi xa, trong cánh rừng có thể nói là gà bay chó sủa.
Lần này Ngũ Tử Ngang xuất ra bản lĩnh đặc biệt, mũi tên của Việt Lặc Da còn chưa bắn ra thì tên của hắn đã cắm vào thân của con mồi. Việt Lặc Da không chỉ không tức mà còn thêm phần hứng thú. Lúc này hai người nhìn thấy một con hồ ly lủi qua trước mặt. Hai người đồng thời giục ngựa đuổi theo, Ngũ Tử Ngang buông ra dây cương, lắp tên vào dây cung, Việt Lặc Da cũng buông dây cương ra, mũi tên nhắm ngay con hồ ly đang chạy trốn.fynnz.wordpress.com
Vèo!
Vèo Vèo!
“Việc này chỉ có Diêm Nhật, Thân Mộc và phụ tử Dung thái y biết, Hoàng Thượng không cho phép bọn họ nói với Vương gia, thuộc hạ cũng chỉ biết được việc này khi Hoàng Thượng gặp chuyện vào ngày đó. Sau khi đám người Khổng thống lĩnh thương lượng xong thì đã giấu Hoàng Thượng để cho thuộc hạ tức tốc chạy đến Nữ Trinh bẩm báo với Vương gia. Vương gia! Ngài phải nhanh chóng chạy về a! Bằng không nếu chậm thì sẽ không cản nổi Hoàng Thượng sinh sản! Nghe nói nam nhân sinh con phải mổ bụng mới có thể lấy được đứa nhỏ!”
“Ngươi, nói, cái gì?” Mu bàn tay của Ngũ Tử Ngang nổi gân xanh, ngũ quan vặn vẹo.
“Vương gia! Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật!” Diêm Hoán nghĩ rằng Vương gia không tin, hắn gấp đến độ thiếu chút nữa đã rơi vài giọt lệ, “Hoàng Thượng lưu đày Vương gia đến Nữ Trinh là vì muốn Vương gia ly khai, không cho Vương gia biết. Hoàng thượng tính chờ sau khi sinh hạ đứa nhỏ thì mới nói cho Vương gia! Vương gia! Ngài mau quay về đi!”
Ngũ Tử Ngang buông lỏng tay, hai mắt trừng to, hắn lui về sau vài bước.
Diêm Hoán kêu to, “Vương gia! Hoàng Thượng có lẽ sẽ sinh khi được tám tháng! Bây giờ còn chưa đủ hai tháng a!”
Nháy mắt Ngũ Tử Ngang run rẩy toàn thân, lỗ tai vang lên vài tiếng ong ong, hắn thậm chí không nghe được Diêm Hoán đang kêu cái gì, trong óc chỉ có một giọng nói: Tần Ca Tần Ca Tần Ca….
Sét đánh! Tựa hồ có một tia sấm sét đánh ngang tai, hai mắt bối rối chấn động, hắn há to mồm, “Diêm Mẫn!” Toàn bộ đỉnh núi đều có thể nghe rõ tiếng hô của hắn.
“Có thuộc hạ!” Diêm Mẫn đang tránh mặt, một lúc sau mới xuất hiện, vừa thấy sắc mặt của Vương gia thì hắn liền biết không ổn.
Trong lòng của Ngũ Tử Ngang phân làm đôi, một nửa chỉ có Tần Ca, không nghe thấy bất kỳ cái gì, cũng không nhìn thấy bất kỳ cái gì. Một nửa miễn cưỡng là hắn, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo để phân phó, “Kế hoạch thay đổi! Ta muốn lập tức chạy về Tị Thử sơn trang! Không rõ ngày quay lại. Nghĩ biện pháp giữ chân Việt Lặc Da và Tử Vụ, không cho bất luận kẻ nào biết hành tung của ta! Gây rối Nữ Trinh càng nhiều càng tốt, cho dù Việt Lặc Sở và Việt Lặc Da có chết cũng tùy các ngươi!”
“Dạ!”
“Xuất ra toàn bộ tiểu quỷ của Diêm La Điện, tìm được tên thủ hạ nào của Tử Vụ thì giết tên đó!”
“Dạ!”
“Lấy danh nghĩa của ta để truyền tin cho Lâm Giáp, ta giao cho hắn danh sách mà Tử Vụ đã đưa cho ta. Nói với hắn, nếu hắn không khống chế được thế cục của kinh thành mà còn khiến Hoàng Thượng thêm ưu phiền thì ta sẽ đem xương cốt già nua của hắn đi làm củi đốt lửa!”
“Dạ!”
Tiếp theo Ngũ Tử Ngang run rẩy lên tiếng, “Lập tức dịch dung cho ta! Lấy ngựa cho ta!”
………..