Trầm Nịch

Chương 125 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Tần Ca không biết mình đã ngủ được bao lâu, cho dù mơ hồ cảm giác được có một bàn tay không thuộc về chính mình đang sờ tới sờ lui trên bụng, tuy rằng lực đạo rất nhẹ nhưng bàn tay thô ráp vẫn quấy nhiễu giấc ngủ của hắn. Theo bản năng đè lại cái tay đang sờ trên bụng mình, Tần Ca than nhẹ vài tiếng, có dấu hiệu tỉnh lại.



Có người hôn hắn một cách vô cùng ôn nhu, hôn mặt hắn, hôn mắt hắn, thấp giọng kêu, “Tần Ca, dậy đi, ngươi và Tử Quân cũng nên ăn một chút gì đi.”



Không muốn ăn, hắn rất mệt, còn muốn ngủ.



“Ngoan, dậy đi nào, Tần Ca, Tần Ca? Tỉnh, tỉnh, Tiểu Quân của chúng ta đói bụng rồi, ta ghe thấy hắn kêu phụ Hoàng phụ Hoàng, ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.” Câu cuối cùng y như giọng của con nít, Tần Ca cười khẽ một tiếng, miễn cưỡng mở mắt.



Trước mặt là một khuôn mặt bị phóng đại, rồi sau đó môi của hắn lại bị hôn.



Đỡ Tần Ca vẫn còn chưa thanh tỉnh ngồi dậy, làm cho đối phương dựa vào người mình, sau đó lại kéo chăn lên, tiếp nhận tách trà trong tay Ôn Quế rồi đút vào miệng của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang ôn nhu nói, “Nào, trước tiên xúc miệng, ăn xong rồi ngủ tiếp, được không?”



Đem trọng lượng toàn thân dựa vào người của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca hé miệng để đối phương hầu hạ hắn xúc miệng, rửa mặt.



Tay trái của Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca, để cho người này thoải mái dựa vào hắn, tay phải tiếp nhận chén canh gà từ Thân Mộc, lại tiếp tục dùng giọng nói vô cùng ôn nhu, “Uống trước chén canh gà này để cho tiểu Tử Quân của chúng ta được no bụng.”



Thanh tỉnh một ít, Tần Ca nhịn không được mà thản nhiên nở nụ cười, “Vì sao canh gà lại là cho hắn ăn?”



Ngũ Tử Ngang trả lời như thật, “Tử Quân chưa có răng mà, đương nhiên chỉ có thể uống canh gà.”



“A ha.” Thấy vẻ mặt hớn hở của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca cảm thấy vững vàng, tâm tình vô cùng vui vẻ mà uống canh gà.



Tiếp theo Ôn Quế và Thân Mộc bưng đến các món tảo thiện, Ngũ Tử Ngang tự mình đút Tần Ca ăn, cho đến khi Tần Ca lắc đầu tỏ vẻ đã no bụng thì hắn mới đem toàn bộ thức ăn còn lại bỏ vào trong bụng của mình. Ăn đồ ăn thừa của lão bà và nhi tử, Ngũ Tử Ngang chỉ cảm thấy rất thỏa mãn.



Sau khi dùng bữa, Ngũ Tử Ngang lại đích thân hầu hạ Tần Ca đi dạo bên ngoài, sau đó mới đem Tần Ca quay về giường, đắp chăn cho đối phương rồi ngồi xuống bên cạnh, “Ngủ đi, ta canh chừng cho ngươi.”



Trong mắt của Tần Ca tràn đầy hạnh phúc, hắn không muốn ngủ mà chỉ muốn nhìn người này như thế, nhưng dạo này hắn dễ mệt mỏi hơn ngày xưa rất nhiều cho nên thân mình làm cho hắn không thể tiếp tục chống đỡ mà rốt cục phải nhắm mắt ngủ. Nắm chặt tay của Tần Ca bên dưới lớp chăn, Ngũ Tử Ngang để cho Ôn Quế và Thân Mộc đều lui xuống, hắn muốn lẳng lặng canh giữ Tần Ca của hắn và đứa nhỏ.



Si ngốc nhìn trong chốc lát thì Ngũ Tử Ngang nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức hoàn hồn rồi quay đầu lại, chính là Ôn Quế. Ôn Quế đi đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng bên tai của hắn, “Vương gia, Dung thái y tới đây để kiểm tra thân mình cho Hoàng Thượng. Đây là việc mỗi ngày không thể thiếu. Nhưng Hoàng Thượng hiện đang ngủ, ngài thấy….”



Ngũ Tử Ngang lặng yên một lúc, thấp giọng nói, “Ngươi ở đây canh chừng Hoàng Thượng, ta có vài lời muốn hỏi Dung thái y, chờ Hoàng Thượng thức dậy thì hẳn kiểm tra.”



“Dạ.”



Ở trước mặt Ôn Quế mà không hề kiêng dè, Ngũ Tử Ngang thoải mái hôn Tần Ca một cái, sau đó lại hôn lên bụng của Tần Ca thông qua lớp chăn rồi mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.



Cho dù đã được Ôn Quế báo trước nhưng Dung gia phụ tử vừa thấy người nọ đi ra thì vẫn sửng sốt một chút. Ngũ Tử Ngang nghiêm mặt nói với hai người, “Hai vị Thái y xin đi theo ta, ta có một chút chuyện muốn hỏi hai vị.”



Hai người gật đầu đi theo Ngũ Tử Ngang vào một gian phòng nhỏ. Đóng cửa, Ngũ Tử Ngang kéo qua một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó lại ra hiệu cho Dung gia phụ tử an tọa, hắn trực tiếp hỏi, “Tỷ lệ bình an khi Hoàng Thượng sinh hạ đứa nhỏ được bao nhiêu?”



Dung gia phụ tử hơi biến sắc, đều không lập tức trả lời, Ngũ Tử Ngang nắm chặt quyền.



Sau khi Dung Khâu hít sâu vài hơi thì mới nói ra những lời ngay thẳng, “Phụ thân và vi thần chỉ mới nghe nói nam nhân sinh con chứ chưa từng chứng kiến tận mắt. Hiện tại hết thảy kinh nghiệm cũng chỉ là học được từ những quyển sách cổ đã lưu lại, còn có ghi chép của Thân công công khi Phượng Minh Vương lâm bồn. Phụ thân và vi thần sau khi nghiên cứu thì phát hiện nam nhân sinh con tuy rằng đa số mổ bụng nhưng cũng không phải tất cả đều như vậy. Ngàn năm về trước từng có một nam tử ăn vào hai quả phượng đan rồi bình an sinh ra hai hài tử. Hắn cũng không mổ bụng mà lại sinh con từ nam nhụy.”



“Những ghi chép về nam nhân sinh con cũng rất thưa thớt, tuy cuối cùng đều nói cần phải mổ bụng nhưng những nam tử mổ bụng đều là vì thai nhi quá lớn hoặc thân mình của người đó quá yếu. Sở dĩ lúc trước Phượng Minh Vương phải mổ bụng là vì thân thể quá mức suy yếu, hơn nữa tinh thần cũng vô cùng phiền muộn cho nên mới khiến vị trí thai nhi không ổn định, gây nên tình trạng khó sinh, vì vậy mới không thể không mổ bụng. Còn tình trạng hiện tại của Hoàng Thượng thì rất tốt. Vị trí của điện hạ ở trong bụng cũng ngay ngắn, thân mình của Hoàng Thượng cũng tương đối rắn chắc, khi lâm bồn sẽ có đủ khí lực để sinh điện hạ. Hoàng Thượng cũng rất cẩn thận, thể trạng của điện hạ phát triển bình thường, khả năng khó sinh cũng không tính là lớn.”


Ngũ Tử Ngang lại đau lòng muốn chết. Tần Ca rõ ràng rất để ý chuyện này nhưng lại cố gắng chịu đựng, Tần Ca vì hắn mà bị ủy khuất rất nhiều, hắn hôn lên khóe miệng của Tần Ca rồi thấp giọng nói, “La Y và Điệp Y là con của Tử Anh.”



Tần Ca sửng sốt, hoàn toàn sửng sốt, trong đầu bởi vì tin vui bất thình lình mà cảm thấy viên mãn. Hai tiểu nha đầu kia là con của Ngũ Tử Anh….là Ngũ Tử Anh…..Ngũ Tử Anh…..



“Là sao, như vậy là sao?” Bao đêm liền hắn mất ngủ vì nghĩ đến việc Ngũ Tử Ngang đang vui vẻ bên Liễu Song, kết quả hai tiểu nha đầu kia căn bản không có quan hệ với Ngũ Tử Ngang.



Ngũ Tử Ngang hôn hắn càng lúc càng nhiều, “Tử Anh thích Liễu Song đã lâu, ta lại xem Liễu Song như muội muội, huống chi ta đã có ngươi, không bằng biết thời biết thế, sau khi thành thân ta đều ngủ ở thư phòng. Chẳng qua Liễu Song cũng không biết, nàng vẫn tưởng đó là ta. Chờ đến lúc hồi kinh ta sẽ giải quyết chuyện này. Hơn nữa hiện tại xem ra Liễu Song cũng thích Tử Anh, nói không chừng nàng đã đoán được người ngủ cùng nàng căn bản không phải là ta.”



“Ngươi….ngươi….” Tần Ca không biết mình có nên giận hay không, nhưng hắn quả thật hơi giận một chút.



Ngũ Tử Ngang tiếp tục dùng nụ hôn để trấn an hắn, “Ngươi muốn nhi tử, nhưng ta lại không dám đụng vào Liễu Song, sợ vị đại sư kia nói là thật. Ngộ nhỡ ta chạm vào Liễu Song mà Liễu Song không chỉ không sinh nhi tử, còn ta lại tự chặt đứt đường con cái của mình, như vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao? Đại sư bảo ta chớ gần nữ sắc thì có thể giải được số kiếp này, ta liền ôm một chút hy vọng, hiện tại quả nhiên lão thiên gia không phụ lòng người, tiểu Gia Hữu của chúng ta sắp ra đời.”



“Ngươi….ngươi muốn lấy đứa con của Ngũ Tử Anh để gạt ta?” Tần Ca vẫn đang tức giận. Hắn chỉ muốn con của Ngũ Tử Ngang.



Ngũ Tử Ngang sờ bụng của Tần Ca, “Cẩn thận cẩn thận, hiện tại ngươi không thể tức giận. Muốn đánh muốn chửi cũng phải chờ đến khi đứa nhỏ được sinh ra đã rồi tính sau. Ngoan, đừng giận a.”



“Cái tên lưu manh này!” Tần Ca cố sức cho Ngũ Tử Ngang một quyền.



“Ây da! Đau quá!” Ngũ Tử Ngang xoa ngực, “Ngươi mưu sát phu quân của mình.”



“Lưu manh!” Tần Ca cắn răng, cái tên lưu manh vô lại này!



Ngũ Tử Ngang nhanh chóng dỗ dành, “Chẳng phải Liễu Song không sinh được nhi tử hay sao? Nếu nàng sinh được thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, ta chỉ nghĩ dù sao cũng là huyết thống của Ngũ gia, ta sinh không được, lại không muốn cùng nữ nhân khác sinh con, đành phải như vậy. Hay là ngươi muốn ta chạm vào Liễu Song?”



“Ngươi dám!”



Ngũ Tử Ngang cười làm lành, “Không dám không dám, cho dù Hoàng Thượng có cho thần mười lá gan thì thần cũng không dám.”



“Lưu manh!” Trong mắt của Tần Ca là hạnh phúc, mặc kệ như thế nào thì Ngũ Tử Ngang vẫn chưa chạm vào Liễu Song, chuyện này làm cho hắn rất cao hứng.



Ngũ Tử Ngang càng không ngừng xoa bụng của Tần Ca rồi nói một cách khép nép, “Hiện tại chúng ta huề nhau. Ngươi giấu diếm ta chuyện có thai, ta giấu diếm ngươi chuyện của Liễu Song. Sau này mặc kệ là chuyện gì thì ta cũng sẽ không giấu ngươi nữa, ngươi xem, ta muốn bức cung mà cũng nói cho ngươi biết, ngươi có thể tìm được một người thần tử nào thật thà như ta nữa hay không?”



Tần Ca lạnh mặt, “Ngươi xem ta là nữ nhân?”



Ngũ Tử Ngang vẫn nói một cách ôn nhu, “Không phải xem ngươi là nữ nhân, chỉ là muốn ngươi làm một Hoàng Thượng nhàn hạ. Chẳng phải ngươi nói muốn tận tâm dạy dỗ con của chúng ta, làm cho hắn trở thành một minh quân hay sao? Ta nhất định là sẽ sủng ái nhi tử của mình, ngươi mà giao hắn cho ta thì chắc chắn ta sẽ dưỡng ra một tên hôn quân. Ngươi nghiêm khắc giáo huấn hắn, ta nghiêm khắc quản lý triều chính, ngươi và ta đều có bổn phận riêng, như vậy không tốt hay sao? Hơn nữa….” Giọng nói của Ngũ Tử Ngang trở nên khàn khàn, “Ngươi vì ta mà chịu ủy khuất quá nhiều, chuyện gì cũng suy tính cho ta, hiện tại nên là lúc ta trở thành chỗ dựa cho ngươi và Tử Quân. Ngươi nói ta là đại trượng phu cũng được hay là tiểu nhân thì cũng không thành vấn đề, cho dù ngươi mất hứng thì ta cũng sẽ không nương tay. Ta muốn làm một quyền thần chân chính, không chỉ nắm giữ triều chính mà còn phải nắm giữ cả ngươi.”



Ngữ khí thật ôn nhu nhưng lời nói của Ngũ Tử Ngang lại tràn đầy quyết đoán và kiên trì. Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang, sau một lúc lâu thì hắn chậm rãi nhếch khóe môi, “Cũng không phải không được, nhưng ngươi phải tiến cung để ở bên cạnh ta và Tử Quân. Với lại, sau khi ngươi bức cung chắc chắn rước lấy không ít phiền toái, sẽ bị không ít người phản đối, ngươi phải tự mình giải quyết, ta sẽ không nhúng tay.”



“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang nói ra dự tính trong lòng, “Ta dám bức cung thì ta sẽ không sợ bọn họ náo loạn.”



Tần Ca chủ động hôn Ngũ Tử Ngang, “Như vậy trẫm sẽ an tâm chờ đến ngày lâm bồn, an tâm dạy tiểu Tử Quân của chúng ta.”



“Đây đúng là điều mà ta mong muốn.”



Bên dưới bàn tay, đứa nhỏ đang đạp đá rất hưng phấn, Ngũ Tử Ngang ôm chặt nương của nhi tử, ôm chặt Hoàng Thượng của hắn, trong lòng là chờ đợi cùng với niềm hạnh phúc vô biên đối với tương lai.