Trầm Nịch

Chương 136 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Sau khi hoan ái.



Không không không, nói sai rồi. Hai người chia lìa lâu như vậy, làm sao có thể sử dụng bốn từ qua loa như thế? Hoan ái chỉ vừa mới bất đầu, nhớ nhung khiến hai người phóng xuất đủ loại kích tình đủ để thiêu rụi hết thảy xung quanh mình.



Đang trên xe ngựa, Ngũ Tử Ngang và Tần Ca khó có thể kiềm chế mà tiếp tục ôm hôn. Y phục của Tần Ca rời rạc, trâm gài tóc của Ngũ Tử Ngang rớt xuống. Cắn môi kiềm chế tiếng rên rỉ không bật ra khỏi miệng, Tần Ca cố gắng nâng cổ lên để cảm thụ bờ môi ấm áp của Ngũ Tử Ngang và sự run rẩy mà đối phương gây ra cho hắn. Rất khát khao, vô số đêm hắn khát khao người này ôm hôn, khát khao sự ấm áp của người này cũng những cử chỉ vuốt ve ôn nhu.



Hạ thân của Ngũ Tử Ngang trướng đau, hắn kéo tay của Tần Ca đang đặt trên thắt lưng của mình, giọng nói khàn khàn, “Thân thể của ta rất bẩn, phải tắm rửa, trước tiên ngươi sờ ta, ta nghẹn muốn chết rồi.”



Tần ca cắn lên bả vai của Ngũ Tử Ngang, hai tay nhanh chóng thoát xuống hạ y của đối phương rồi mới run rẩy nâng lên dục vọng của Ngũ Tử Ngang. Ngũ Tử Ngang thoải mái thở hắt một hơi, đưa tay kéo xuống y phục của Tần Ca, bắt đầu cắn mút lên bờ vai trơn nhẵn của Tần Ca.



“Tử Ngang….” Dục vọng cực nóng trong tay làm Tần Ca càng thêm mê muội, ngữ thanh mang theo sự khẩn cầu và khát khao mà ngay cả hắn cũng không biết. Ngũ Tử Ngang gầm nhẹ, hai tay thô lỗ kéo xuống hạ y của Tần Ca, đưa tay cầm lấy long căn cũng đang hưng phấn của Tần Ca. Trong mắt của Tần Ca chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nại của Ngũ Tử Ngang, đôi tay của hắn giống như đang nâng niu bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve, bên tai là tiếng thở dốc và gầm nhẹ của Ngũ Tử Ngang, hắn chỉ cảm thấy chính mình càng lúc càng mê muội.



Ngũ Tử Ngang muốn nổ tung, hắn tăng tốc động tác trong tay, gầm nhẹ, “Nhanh lên!”



Hai tay của Tần Ca ra sức di chuyển, Ngũ Tử Ngang nhiều ngày chưa cạo râu, bởi vì hung hăng hôn hắn mà làm cho thân thể của hắn bị cọ xát đến mức đỏ ửng, nhưng một chút đau đớn lại càng làm cho thắt lưng của hắn run rẩy từng đợt, trước mắt tựa hồ không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.



“Ưm!”



Hai tiếng kêu rên đồng thời phát ra, hai người nhẫn nhịn đã lâu rốt cục phun ra kích tình của mình trong tay của đối phương trên chiếc xe ngựa với không gian nhỏ hẹp. Tần Ca choáng váng, trước mắt nhạt nhòa, Ngũ Tử Ngang thiếu chút nữa đã nghẹn chết đang thở hổn hển, hôn lên khóe mắt của Tần Ca rồi mới cúi đầu nhìn bạch dịch trong tay của mình. Không tệ, rất đặc, xác thật là nghẹn đã lâu.



Tần Ca cũng thở hổn hển, chỉ vuốt ve như thế mà tay chân của hắn đã mềm nhũn. Để mặc Ngũ Tử Ngang kéo khăn lau khô tay của bọn họ, hắn kìm lòng không đậu mà nghiêng người sang rồi hôn môi Ngũ Tử Ngang. Ngũ Tử Ngang há mồm, lúc nhẹ lúc nặng mà cắn môi Tần Ca rồi lẩm bẩm, “Ta liên tục chạy về không ngừng nghỉ, trên người rất thối.”



Chân mày của Tần Ca nhướng lên, toàn thân dựa sát vào lòng của Ngũ Tử Ngang, đầu lưỡi vói vào trong miệng của Ngũ Tử Ngang rồi liếm hàm răng của đối phương, cất lên giọng nói nỉ non, “Ngươi có thối thì cũng là Tử Ngang của ta.”



Ngũ Tử Ngang nhếch miệng cười, nâng tay đỡ lấy sau gáy của Tần Ca rồi hung hắn hôn hắn một trận, sau đó mới liếm vành tai của Tần Ca mà nói, “Ta nhớ ngươi muốn chết, nếu thánh chỉ kia không đến thì ta cũng liều lĩnh bỏ trốn để hồi kinh.”



Tần Ca giang hai tay ôm lấy Ngũ Tử Ngang, thấp giọng rên rỉ, “Ta cũng nhớ ngươi muốn chết, nhớ muốn chết.”



“Tần Ca, Tần Ca của ta….”



“Tử Ngang…..Tử Ngang của ta…..”



Xe ngựa dừng lại, Ngũ Tử Ngang khẽ cắn đầu lưỡi của Tần Ca rồi mới nghe thấy tiếng của Ôn Quế ở bên ngoài truyền vào, “Chủ tử, đã đến nơi.”



Hai người không lập tức dừng lại động tác, Ngũ Tử Ngang kéo lại xiêm y cho Tần Ca rồi nói với bên ngoài:“Các ngươi đi vào trước dọn dẹp một chút, ta muốn tắm rửa.”



“Bẩm chủ tử, nô tài đoán được chủ tử sắp trở về, mấy ngày nay đã thu dọn sẵn. Nô tài đi nấu nước, chủ tử có thể tiến vào phòng nghỉ ngơi trước một chút.” Ôn Quế hé miệng cười, ý bảo Thân Mộc đi vào trước.



“A ha, Ôn Quế càng ngày càng thông minh.” Ngũ Tử Ngang nghe xong, cảm thấy rất hài lòng, cũng không bận tâm y phục của mình xộc xệch như thế nào, chỉ lo chỉnh lại xiêm y của Tần Ca rồi tùy tiện kéo hạ y của mình lên, sau đó vén rèm che bước ra ngoài. Sau khi xuống xe, hắn vẫn vén lên rèm che, tiếp theo là một bàn tay vươn ra, người bên trong vịn tay hắn rồi bước xuống. Ngũ Tử Ngang không hề kiêng kị mà ôm lấy Tần Ca rồi đi vào trong. Diêm Nhật bế tiểu Thái tử đi theo sau, đại môn được đóng lại, tiếp theo đó Khổng Tắc Huy đánh xe ngựa rời đi. Ước chừng một nén nhang, hắn một mình quay lại, lặng lẽ đi vào tiểu viện, không ai ngờ được Hoàng đế Đại Đông và Nhiếp Chính Vương lại ở trong tiểu viện nho nhỏ này mà yêu đương vụng trộm.




Dục vọng vẫn chưa rời khỏi hậu huyệt bí ẩn của Tần Ca liền ngẩng đầu ngay lập tức, “Ta tích trữ sắp được ba năm, có lẽ số lượng cũng đủ dùng.”



“Lưu manh.”



“Không phải ngươi yêu tên lưu manh này hay sao?”



Lấp kín đôi môi đỏ bừng của Tần Ca, bàn tay to lớn của Ngũ Tử Ngang lưu luyến trên bụng của Tần Ca, nơi này có thêm vài vết rạn, nhưng trong mắt của hắn lại đẹp đến mức khiến hắn không thể dời mắt. Kéo chân của Tần Ca rồi lật sang một bên, để cho người này nằm nghiêng, sau đó Ngũ Tử Ngang thong thả đưa đẩy, làm cho tiểu huynh đệ của mình lại một lần nữa thức tỉnh.



“Ngươi phải mất bao lâu mới có thai Tử Quân?”



“Khoảng ba bốn tháng.”



“Vậy ba bốn tháng sau ngươi hẳn hồi cung.”



Đến khi trời tờ mờ sáng thì tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt tía tai mới ngừng lại. Lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang ôm người đã mê man đi vào phòng ngủ. Đắp chăn cho Tần Ca cẩn thận, lại nhịn không được mà hôn vài cái lên mặt và lên môi của người này, sau đó Ngũ Tử Ngang mới mặc xiêm y rồi đi ra ngoài.



Vừa mở cửa thì phòng kế bên cũng mở cửa, người đi ra là Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật. Ôn Quế và Thân Mộc đều đang ngủ, tiểu Thái tử cũng đang ngủ, hai người Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật có nhĩ lực cao cường, khi Ngũ Tử Ngang cố ý phát ra tiếng bước chân thì bọn họ liền thức tỉnh.



Đóng cửa, Ngũ Tử Ngang thản nhiên nói, “Gọi Ôn Quế và Thân Mộc dậy đi, ta có lời muốn nói.”



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Chính Vương, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật liền xoay người về phòng. Đợi không quá lâu thì nghe thấy mọi người ở trong phòng đã tỉnh dậy, Ngũ Tử Ngang mới đi vào. Vừa thấy nhi tử còn đang ngủ thì nét mặt nghiêm túc của Ngũ Tử Ngang liền trở nên nhu hòa không ít, hắn đi đến bên giường của Tử Quân, khom người hôn nhi tử một cái rồi thấp giọng nói, “Bế thái tử đến phòng của Hoàng Thượng đi.”



Diêm Nhật bế Thái tử ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại, Ngũ Tử Ngang chỉa vào giường và mấy chiếc ghế dựa, “Ngồi đi.”



Bốn người ngồi xuống, người nam nhân ở trước mặt có vài phần nghiêm túc và lạnh lùng hơn so với người kia ở trong trí nhớ của bọn họ, hắn không còn là Lương Vương Ngũ Tử Ngang hoặc Lương Ngũ Hiền Vương lúc nào cũng phải cẩn thận dè dặt, hiện tại hắn là Nhiếp Chính Vương có quyền thế lớn nhất Đại Đông, là phụ thân của đương triều Thái tử!



Ngũ Tử Ngang cúi mắt chỉnh lại y mệ của mình rồi chậm rãi nói, “Ôn Quế, đêm nay ngươi và Thân Mộc hồi cung thu dọn một ít đồ đạc của Hoàng Thượng và Thái tử, Hoàng Thượng và Thái tử phải ở bên ngoài ba bốn tháng, các ngươi thu dọn cẩn thận, nhất là đồ của Thái tử. Bốn ả tỳ nữ của Thái tử cũng dẫn đến đây. Khổng Tắc Huy, lát nữa ngươi đi ra ngoài tìm nơi ở, vàng bạc không thành vấn đề, nhưng phải yên tĩnh. Diêm Nhật, ngươi dẫn Minh Vương đến đây, đừng cho ai đi theo!”



“Vương gia?” Ôn Quế lên tiếng, Thân Mộc cũng cảm thấy khó hiểu, Hoàng Thượng và Thái tử điện hạ không thể hồi cung hay sao?



Trong mắt của Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật cùng lộ ra vẻ nghiêm trọng.



Lúc này Ngũ Tử Ngang mới giương mắt, hơi nhếch khóe môi, “Trong ba bốn tháng này kinh thành sẽ xảy ra đại sự, Hoàng Thượng và Thái tử không tiện ở trong cung. Các ngươi là người và cũng là tri kỷ mà Hoàng Thượng và ta tin tưởng nhất, ta cũng không gạt các ngươi, ta muốn bức cung đoạt quyền.”



“Vương gia!”



────