Trầm Nịch

Chương 32 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


Tần Ca không phải một người có bàn chân mẫn cảm, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm thấy dị thường mẫn cảm, khiến cho hắn không thể không hoài nghi là Ngũ công công đang rửa chân là cố ý. Thái độ của người rửa chân rất nghiêm túc, tư thế cung kính, trước sau đều không bỏ sót. Nhưng chính bàn tay đang xoa nắn trên chân hắn lại khiến cho hắn phi thường khổ sở. Không thể nhịn nổi, Tần Ca dùng sức rút chân về, bình tĩnh đối diện với người đang kinh ngạc nhìn mình, “Được rồi.” (=.= công công)



Ngũ công công vừa nghe được rồi thì muốn đi rửa bàn chân còn lại của Hoàng Thượng, nhưng Tần Ca tùy tiện đưa hai chân chà xát vào nhau rồi nâng chân ra khỏi chậu nước, “Lau khô đi.” Nếu cứ tiếp tục rửa chân như vậy thì hắn sẽ không thể áp chế được chính mình mà thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Khi lau chân cho Tần Ca thì bàn tay của Ngũ Tử Ngang vô tình cố ý cọ nhẹ vào mắt cá chân của Tần Ca, Tần Ca lại dùng sức rút chân ra, khàn khàn nói, “Đủ rồi.” Sau đó mang vào tha hài rồi vội vàng bước nhanh vào phòng ngủ, không nhìn thấy người ở phía sau đang cười một cách xấu xa. (tha hài = dép lê)



Nhanh chóng lên giường, tiến vào ổ chăn, Tần Ca xoay mặt về vách tường, quấn chặt thân mình, dục vọng giữa hai chân làm cho hắn khó nhịn, càng làm cho hắn căm tức. Hắn đã đau khổ kiềm nén như thế mà người nọ vẫn cứ liên tục khiêu khích hắn, mặc kệ Ngũ Tử Ngang có phải cố ý hay không thì hắn vẫn muốn trừng trị cho thích đáng.



Ngũ Tử Ngang sau khi thu dọn xong thì đứng ở đầu giường nhếch môi nhìn người trên giường, so với vẻ uy nghiêm của ngày thường thì lúc này Tần Ca tựa như một người khác. Không dám tiếp tục quá phận, Ngũ Tử Ngang thổi tắt ngọn đèn trên đầu giường rồi buông rèm xuống. Chiếc giường không quá lớn bởi vì có thêm Ngũ Tử Ngang mà càng chật chội.



Nằm ở nơi này, Ngũ Tử Ngang liền nhớ đến đêm hôn đó cùng Tần Ca hoan ái, hắn liếm liếm môi. Nay hắn vì chuyện hôn sự mà cảm thấy rất phiền lòng, thật sự là phải kiềm nén rất nhiều. Hắn không biết Tần Ca không nạp phi là vì hắn hay là vì thân mình không thích nữ sắc. Hắn không thể hỏi, mặc kệ vị trí của hắn ở trong lòng của Tần Ca như thế nào thì có một số việc hắn chỉ có thể suy đoán và cân nhắc mà không được phép hỏi. Cũng như khi hắn tỏ thái độ rõ ràng thì Tần Ca cũng sẽ không hỏi hắn là có thích Tần Ca hay không. Nếu bọn họ chỉ là những người bình dân thì hắn căn bản sẽ không phải băn khoăn nhiều như vậy, sẽ trực tiếp trói Tần Ca rồi dẫn Tần Ca cao bay xa chạy, nhưng hắn làm không được.



Tiền triều cũng từng có hoàng đế và thần tử cấu kết, nhưng không có kết cục tốt đẹp. Hoàng đế tuy là vua của một nước nhưng rất nhiều lúc không thể không khuất phục thần tử, nhất là khi quần thần liên thủ phản đối. Không muốn trở thành bạo quân để lại tiếng xấu muôn đời thì hoàng đế chỉ có thể nhượng bộ, cuối cùng hy sinh thần tử được sủng ái kia, còn nếu không thì hoàng đế nạp phi, thần tử thành thân, lấy phương thức như vậy để che giấu tình cảm của hai người, lừa gạt thế nhân lại làm khổ lẫn nhau. Tần Ca quyết tâm không nạp phi, quyết tâm làm cho hắn trở thành quyền thần nắm cả thiên hạ, lại cố ý muốn lập nhi tử của hắn làm thái tử, vì hắn mà lo lắng hết thảy, chính là không muốn hắn chịu ủy khuất, nhưng Tần Ca lại tự ủy khuất chính mình.



Ôn nhu nhìn Tần Ca đang đưa lưng về phía hắn, Ngũ Tử Ngang lại một lần nữa hối hận vì mình ngu dốt. Nếu hắn có thể phát hiện sớm, nếu có thể phát hiện sớm…Kìm lòng không đậu mà tháo xuống búi tóc của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang xõa dài mái tóc của Tần Ca rồi hít vào thật sâu. Tần Ca xoay người lại thì thấy Ngũ Tử Ngang đang cầm lấy lọn tóc của mình đặt lên chóp mũi để ngửi, căm tức trong lòng của Tần Ca hóa thành rung động. (dễ dụ vậy)



“Hoàng Thượng, ta rất lo lắng.”



“Lo lắng cái gì?”



Ngũ Tử Ngang buông tóc của hắn xuống, vẻ mặt đầy lo lắng, “Hoàng Thượng chính trực tráng niên, ngài không nạp phi…ngộ nhỡ kìm nén ảnh hưởng thân thể…” Ngũ Tử Ngang nói mập mờ ẩn ý, Tần Ca lại hiểu rõ. Chỉ thấy sắc mặt của Tần Ca trở nên lạnh lùng, cực kỳ tức giận, “Ngươi đừng bận tâm chuyện của trẫm.” Tâm can chỉ trong khoảnh khắc bị bóp chặt, Tần Ca đau đớn xoay lưng lại. Nếu là người bên ngoài mà dám hỏi hắn như vậy thì nhất định hắn sẽ chém đầu kẻ đó!



“Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang lớn mật ôm Tần Ca, áp chế không cho Tần Ca xoay lưng đi, sau đó hắn nói thẳng, “Hoàng Thượng, hãy để ta giúp ngài.”



“Giúp cái gì?” Tần Ca kinh sợ ngây người đến mức quên cả tức giận.



“Hoàng Thượng, hãy để ta giúp ngài.” Ngũ Tử Ngang vẫn nói một câu như thế, nói xong liền chui vào trong chăn của Tần Ca, căn bản không cho Tần Ca có cơ hội cự tuyệt.



“Làn càn!” Đè lại bàn tay đang thoát xuống hạ y của hắn, nhưng Tần Ca không biết hiện giờ khí thế của mình hoàn toàn không đủ.



Ngũ Tử Ngang nói một cách nghiêm túc, “Hoàng Thượng, ngài không muốn tìm dung chi tục phấn, ta cũng không ép ngài nạp phi như những người khác. Nhưng đêm khuya thanh vắng là lúc ta lại vì thế mà lo lắng, lo lắng long thể của Hoàng Thượng chịu đựng nhiều năm cô tịch. Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra biện pháp đại nghịch bất đạo này. Hoàng Thượng, ngài hãy để ta….giúp ngài đi.” (dung chi tục phấn=những nữ nhân bôi son trét phấn)



“Trẫm không cần!” Bắt hắn xích lõa trước mặt Ngũ Tử Ngang, đem tất cả tâm tư trần trụi đặt trước mặt Ngũ Tử Ngang. Không! Hắn làm không được!



“Hoàng Thượng, ngài để cho ta hầu hạ ngài một lúc, nếu ngài không thích thì sau này ta sẽ không bao giờ nhắc lại, ngài trị tội ta cũng được. Chuyện như vậy ở trong quân ngũ cũng không hiếm thấy, ta cũng là vô tình nghe được có người nói đến nên mới nghĩ ra ý này. Hoàng Thượng, ta là thần tử của ngài, là nô bộc của ngài, ngài hãy để ta giúp ngài đi.”



Ngũ Tử Ngang khẽ cọ vào dục vọng của Tần Ca dưới lớp hạ y, Tần Ca gầm nhẹ, “Lớn mật! Làm càn! Ngũ Tử Ngang, ngươi cút đi cho trẫm!”


“Ân ân ân, ta cam đoan ngày mai sẽ không còn người nói lung tung.” Ngũ Tử Ngang vội vàng cam đoạn, lại vội vàng châm trà cho Tần Ca.



Đến khi sắc mặt của Tần Ca dần dần trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng mang theo nụ cười thản nhiên thì Ngũ Tử Ngang mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra đêm hôm đó người này đã tức giận không ít. Mặc dù biết Tần Ca mất hứng nhưng hắn vẫn sẽ làm như vậy.



Giờ ngọ, Tần Ca để Ngũ Tử Ngang dùng bữa cùng với hắn, mặc kệ bá quan văn võ càng thêm mờ mịt. Trong lúc dùng bữa, Ngũ Tử Ngang nói cái này cái kia ở bên tai Tần Ca, Tần Ca sau khi cân nhắc thì mới gật đầu đồng ý. Dùng cơm xong, Ngũ Tử Ngang cung kính lui xuống, người ngoài xem ra chuyện này cũng không có gì. Vào ban đêm, Ngũ Tử Ngang thăm viếng lão hữu Quan Độ, thuận tiện nhìn xem nhị đệ ở trong quân có thích ứng hay không.



Trong lúc nói chuyện, hai người đương nhiên hỏi thăm về vết thương trên môi của Ngũ Tử Ngang, Ngũ Tử Ngang ngượng ngùng nói, “Nói ra thật mất mặt, đêm hôm đó ta thèm ăn nên đi mua một chút cá nướng, vừa ăn vừa tản bộ về nhà, kết quả là bị một con miêu từ trên tường nhảy xuống gặm vào miệng của ta, cướp lấy con cá. Ta vội vàng đi tìm đại phu, đại phu bắt ta ở lại một đêm mới cho ta hồi phủ, nói là còn phải điều trị để tránh lưu lại sự cố.”



“Ngươi cũng thật là xúi quẩy.”



“Cũng không sao.” Ngũ Tử Ngang chạm vào vết thương trên môi, đau đến nhe răng trợn mắt, “Việc này thật mất mặt, ta thì úp úp mở mở, làm cho chuyện này càng lan truyền càng vô lý, khiến Hoàng Thượng thực sự cho rằng là ta đùa giỡn với khuê nữ nhà lành.”



Quan Độ rất hiếu kỳ, “Như vậy tại sao Hoàng Thượng lại phạt ngươi tự suy ngẫm trong ba ngày? Chẳng lẽ không liên quan đến việc này?”



Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Bất quá Hoàng Thượng chỉ muốn nhắc nhở với vài người, giết gà dọa khỉ. Sau khi phạt ta như vậy thì không còn ai dám vào triều muộn.”



“Ai.” Vừa nghe thấy như vậy, Quan Độ không biết phải nói thế nào, chỉ có thể vỗ vai Ngũ Tử Ngang mà an ủi hắn một chút.



Ngũ Tử Ngang uống một ngụm rượu buồn bực, kích thích đến vết thương trên môi, đau đến mức hắn phải hít hà một hơi, trong lòng lẩm bẩm: Lần tới phải nói với Tần Ca, cắn ở đâu cũng được miễn là đừng cắn môi. (o_o)



Ngày hôm sau chuyện Ngũ Tử Ngang bị miêu cắn được lan truyền khắp nơi, đồng thời có một vị đại phu ở y xá công bố hắn quả thật đã chữa trị vết thương trên môi của Lương Vương, bất quá Lương Vương cảm thấy mất mặt vì vậy không cho phép hắn nói ra. Tần Ca sau khi nghe xong thì sắc mặt vẫn như cũ, không thể nói rõ là tốt hơn, nhưng bất quá cũng không còn nổi giận, chỉ là hai ngày liên tục triệu kiến Ngũ Tử Ngang. Lời đồn tự sụp đổ, cũng không còn ai nói sau lưng Ngũ Tử Ngang gian díu với khuê nữ nhà lành. Người yên tâm nhất chính là Liễu Nhiễm, hắn cũng không muốn nữ nhi của hắn chưa xuất giá mà đã có tỷ muội. Tuy nói rằng nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không là gì, nhưng ai lại chẳng muốn khuê nữ nhà mình là phu nhân duy nhất, huống chi còn là Vương phi.



Chuyện này cứ thế mà trôi qua, các đại thần lấy gương Lương Vương đến muộn bị phạt nên phá lệ chịu khó vào triều. Tuy rằng Tần Ca một tuần chỉ lâm triều nhiều lắm hai ngày, đại đa số thời gian đều ở thư phòng Tây Noãn Các hoặc Đông Noãn Các để nghị sự, nhưng mỗi ngày các đại thần vẫn thức dậy để tiến cung từ rất sớm.



Mỗi ngày Ngũ Tử Ngang đều ở bên trong Nội Các uống trà, Hoàng Thượng cũng không phái hắn làm chuyện gì, ngay khi có người nghĩ rằng Hoàng Thượng tính cho Lương Vương làm Vương gia nhàn hạ thì Tần Ca lại ban ra thánh chỉ: Lương Vương Ngũ Tử Ngang thống lĩnh ba vạn quân cận vệ, đồng thời chấp chưởng năm ngàn thị vệ nội đình, ngay trong ngày tiến nhập Nội Các, trở thành một trong những đại thần Nội Các giúp Hoàng Thượng xử lý chính vụ. Thống lĩnh nội đình thị vệ Khổng Tắc Huy và Phó thống lĩnh Lý Thao không chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, mà đồng thời còn nghe lệnh Lương Vương.



Như vậy Ngũ Tử Ngang trở thành người chỉ đứng sau một mình Hoàng Thượng, trong lúc nhất thời triều đình xôn xao, những người nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang đang từng bước một bị thất sủng thì kinh ngạc khi thấy mình phán đoán sai lầm. Trong sự khiếp sợ của mọi người, Ngũ Tử Ngang mang theo Lương Vương lệnh, chấp chưởng quân cận vệ và nội đình, chính thức tiến vào Nội Các trở thành vị đại thần thứ sáu trong Nội Các, chính thức bước vào triều đình. Mặc kệ triều đình phản ứng như thế nào đối với chuyện này, ngày hôm sau Tần Ca bác bỏ tấu chương phản đối việc này của Thái sư, thái độ phi thường kiên quyết. Tuy rằng sau đó Tần Ca tự mình đến phủ Thái sư để cùng Thái sư uống trà, nhưng việc Ngũ Tử Ngang tiến vào Nội Các là “ván đã đóng thuyền”.



_________________



Dont worry about anything



Just do what you love and you believe its true



Hey, BEST FRIEND, Im waiting for you!!