Trầm Nịch
Chương 63 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Vịnh Xuân yến mà những hàn sĩ của Đại Đông chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng được bắt đầu. Vì cân bằng thế lực của các gia tộc danh giá, lần này những đệ tử của các gia tộc danh giá đều không cần tham dự hội thi cũng có Đào Hoa thiếp. Có một số việc không phải một sớm một chiều có thể thay đổi. Bất quá vài năm nay chuyện các quan viên xuất thân từ các gia tộc danh giá nhận tham ô hối lộ đã phát sinh nhiều lần, phẩm hạnh chênh lệch không đồng đều đã sớm khiến dân chúng oán thán khắp nơi. Hơn nữa có Thái sư Lâm Giáp và Ngũ Tử Ngang đứng giữa điều đình, nên các gia tộc danh giá cho dù cảm thấy bất mãn đối với việc chiêu cáo hiền sĩ thiên hạ tham dự Vịnh Xuân yến, thì bọn họ cũng không dám làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Muốn trách chỉ có thể trách bọn họ bất tài vô dụng. Đối với Đại Đông mà nói, chiêu hiền nạp sĩ đã là sự tình cực kỳ khẩn cấp.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng thì hoàng cung đã mở rộng đại môn. Nhưng các học sĩ còn đến sớm hơn giờ mở cửa hoàng cung. Còn những người chưa nhận được Đào Hoa thiếp cũng sớm chờ đợi trước đại môn, ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng lão thiên gia rũ lòng thương có thể phái xuống một vị Bồ Tát để đưa cho bọn họ một tấm thiệp màu hồng nhạt, để mở rộng con đường làm quan.
Giờ mẹo nhị khắc, Nghi quan xuất hiện trước đại môn, đám người xếp hàng bắt đầu xôn xao, cuối cùng thời khắc tiến cung đã đến. Thẩm tra danh sách, kiểm tra Đào Hoa thiếp, cẩn thận lục soát từng người một, sau khi tiến hành một ít xác định phức tạp thì các sĩ tử có thể cầm Đào Hoa thiếp mà tiến vào cung. Hoạn lộ lúc này đã rộng mở, thật dài, nhưng coi như đã quang minh bước chân trên con đường làm quan, sẽ thấy được cái đích cuối cùng.
“Còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi. Ta đi trước, ngươi đến muộn một chút cũng không sao.”
Trên giường truyền đến vài tiếng sột soạt, chỉ chốc lát sau, rèm che được vén lên, Ngũ Tử Ngang từ trên giường bước xuống, đang muốn buông rèm thì người trên giường lại vươn tay, hắn liền hiểu rõ, lập tức treo rèm sang một bên.
Đế vương lười nhác nằm trên giường mà lại vô cùng quyến rũ, ánh mắt uy nghi lạnh lùng sau một đêm cùng người âu yếm ôm nhau mà ngủ đã lui đi không ít. Mái tóc đen thật dài phân tán trên giường, vì người nào đó mà nội y mỏng manh rộng mở lộ ra nhiều ấn ký rõ ràng trên xương quai xanh, càng làm cho hắn phi thường mị hoặc. Sự quyến rũ này ở trong mắt của người khác chính là xuân dược không thể ngăn cản được, người đang mặc y phục lại một lần nữa quay về bên giường, khom người hôn lên môi hắn, mạnh mẽ xâm nhập, đầu lưỡi nhấm nháp hết thảy ngọt lành có thể nếm được trong khoang miệng.
Đế vương cũng không còn ngại thân phận mà quở trách đối phương như trước kia, cũng không tiếp tục giãy dụa. Khi bờ môi của đối phương hạ xuống thì hắn liền mở miệng mời gọi đối phương xâm nhập. Sự e lệ và rụt rè đối với khát vọng của nữ nhi không xuất hiện trên người của hắn. Hắn khát vọng người nam nhân này, sẽ không đẩy ra người nam nhân đã cho hắn nhiệt tình như vậy. Người nam nhân này là của hắn.
“Thực không muốn đi.”
Trong đầu càng không ngừng hiện lên năm từ lấy quốc sự làm trọng, Ngũ Tử Ngang luyến tiếc mà thối lui, trong mắt là ảo não. Nam nhân buổi sáng rời giường chính là lúc tình dục mạnh mẽ nhất, huống chi là đối với người mình yêu. Chỉ có thánh nhân mới có thể khống chế dục niệm, nhưng kể từ khi biết được tâm tư của người này, bản chất tục nhân trong người của hắn càng khó có thể kiềm chế khát cầu của mình đối với người này.fynnz.wordpress.com
Vén lên một lọn tóc đang rũ xuống bên trán của Ngũ Tử Ngang, trong giọng nói khàn đặc của Tần Ca mang theo dục vọng nồng đậm mà mỗi người nam nhân mỗi buổi sáng sớm đều có, “Ngươi còn chưa đi xem biệt viện mà trẫm cấp cho ngươi.”
Ngũ Tử Ngang lập tức nghe ra thâm ý trong lời của Tần Ca, liền nở nụ cười, “Đúng rồi, bận rộn một thời gian lâu như vậy, cũng nên dành một ít thời gian nghỉ ngơi một chút. Hoàng Thượng có muốn đến biệt viện của thần ở lại hai ngày hay không?”
Tần Ca nhếch môi, “Trẫm không thích nhiều người, thích thanh tịnh một chút.”
“Đó là đương nhiên.” Lại hôn Tần Ca một cái, Ngũ Tử Ngang đứng dậy, Tần Ca thuận thế thả lọn tóc trong tay ra.
“Ngươi nằm thêm một chút, chờ Diêm Nhật ở bên ngoài gọi ngươi thì hẳn đến.”
“Hảo.”
Buông rèm, Ngũ Tử Ngang gọi Diêm Nhật tiến vào. Sau khi rửa mặt xong, ăn vài thứ đơn giản thì hắn liền ly khai tẩm cung.
Lâm Giáp như trút được gánh nặng, “Hoàng Thượng nói như thế thì lão thần an tâm.”
Sắc mặt của Tần Ca hơi thoáng ôn hòa một ít, “Thái sư, trẫm mong tương lai ngài có thể tiếp tục làm Thái sư cho thái tử. Có ngài truyền thụ học thức cho thái tử thì trẫm mới có thể yên tâm.”
“Hoàng Thượng…” Hốc mắt của Lâm Giáp chỉ trong khoảnh khắc đã ươn ướt.
“Hoàng Thượng, các sĩ tử đều đã có mặt tại ngự hoa viên.”
“Hảo, trẫm sẽ đến ngay.”
Lâm Giáp đứng lên, “Hoàng Thượng, lão thần đi trước.”
“Thái sư cùng đi với trẫm. Ngài là chủ nhân của Vịnh Xuân yến, trẫm bất quá chỉ cho Thái sư mượn chỗ mà thôi.” Nói xong, Tần Ca đi đến trước mặt Thái sư rồi vươn tay.
Lâm Giáp kích động cầm tay Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho tới nay vẫn luôn tôn kính đối với hắn
……
“Hoàng Thượng giá lâm–”
Theo một tiếng truyền lệnh, ngự hoa viên đang náo nhiệt chỉ trong nháy mắt liền trở nên yên lặng. Khi thân ảnh mặc long bào màu minh hoàng uy nhiêm xuất hiện trước mặt mọi người thì tất cả đều quỳ xuống hô lớn, “Chúng thần, thảo dân khấu kiến ngô Hoàng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế–”
Buông tay Thái sư ra, Tần Ca chậm rãi đi đến phía trước ngai vàng rồi an tọa.Vương miện che khuất dung nhan nhưng vẫn lộ ra sự tôn quý và uy nghiêm không thể xem nhẹ.
“Miễn lễ, bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng–”
Mọi người đứng dậy, trong đó có một người lớn mật ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn lên người đang ngồi phía trên ngai vàng, sau khi hắn xuyên thấu qua vương miện mà nhìn thấy rõ mặt của Hoàng Thượng thì hắn khẽ A! một tiếng, hai gò má hồng hào chỉ trong nháy mắt liền thất sắc.